Chương 48: Tức giận

Tư Mã Tiêu luyện chế cho Liêu Đình Nhạn pháp bảo phòng ngự mới, vẫn dùng chuỗi ngọc làm cơ sở, là một chuỗi vòng ngọc càng xinh đẹp trong bảo khố của Sư Dư Hương, lúc này hắn lấy lôi thạch tâm cũng luyện vào, dù bị sét đánh cũng không sao.

Dùng lời nói nguyên bản của Tư Mã nguyên là: Nếu nàng gặp tu sĩ giống Sư Thiên Lũ, chạy không thoát, vậy nằm xuống cho hắn đánh, đối phương dùng hết toàn lực cũng phải đánh nửa ngày mới có thể phá vỡ phòng ngự.

Điểm này thì Liêu Đình Nhạn tin tưởng, rốt cuộc dụng cụ phòng ngự lần này, Tư Mã Tiêu ước chừng làm nửa tháng, đứt quãng sửa lại rất nhiều lần, có thể khiến hắn tốn nhiều thời gian như vậy để làm ra, đồ vật đó đương nhiên lợi hại.

Liêu Đình Nhạn nghe hắn nói lời đó, liền ước lượng chuỗi ngọc hỏi: "Phá vỡ phòng ngự thì sao đây?"

Tư Mã Tiêu liền xùy một tiếng, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằm hắn hơi hơi dương lên, ngón tay còn chưa hoàn toàn khép lại chống ở trên cằm, nói: "Trước đó ta đã đến rồi, nàng có thể tiếp tục nằm."

Tổ tông "đỉnh thiên lập địa" thực tế thân cao chỉ một mét tám tám, phần đỉnh thiên còn lại, tất cả đều là khí tràng tự tin chồng chất lên.

Bất quá, xác thật hắn có bản sự để tự tin. Ngộ tính cao đến thái quá, thực lực mạnh đến nghịch thiên, Từ Tàng Đạo Quân, trên trời dưới đất chỉ có một, cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân.

Tư Mã thị chỉ còn lại mình hắn, lúc người còn bị nhốt ở Tam Thánh Sơn đã khiến cho các chư vị đại lão phải xếp trận địa sẵn sàng đón đánh, ra ngoài rồi làm Canh Thần Tiên Phủ lớn như thế cũng người ngã ngựa đổ còn toàn thân mà lui ra, có thể làm khôi thủ chính đạo chưởng môn Sư Thiên Lũ bó tay không có cách nào, còn có thể vung tay xé thiên lôi.

Nhưng mà, một nam tử lợi hại như vậy, ngẫu nhiên sao lại có hành vi ấu trí thế này?

Nhân lúc nửa đêm nàng đang ngủ, hắn xóa hết mặt của những người nhỏ điểm linh, vẽ lên cái mặt người có thể nói là kinh tủng kỳ quái, còn dám dõng dạc nói: "Như vậy nhìn không phải càng thêm đẹp tự nhiên."

Phi, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy ba bộ mặt người nhỏ điểm linh đã hoàn toàn thay đổi đứng ở mép giường, trong nháy mắt phim sinh hoạt liền biến phim kinh dị được chưa!

Liêu Đình Nhạn vẫn hoài nghi về thẩm mỹ của hắn, nhưng ngẫm lại hắn lựa chọn nàng, vậy thẩm mỹ khẳng định là không thành vấn đề, cho nên hắn chính là tiện tay.

"Đây, chỗ này cho chàng chơi, chàng muốn vẽ thế nào thì vẽ, đừng làm hỏng tiểu Nhất, tiểu Nhị, tiểu Tam của ta." Liêu Đình Nhạn cho hắn một đống người nhỏ bằng gỗ còn trống. Đó là lúc trước nàng không có việc gì dùng gỗ làm ra, trong một lát đã khắc được rất nhiều.

Tư Mã Tiêu cũng không thèm nhìn những miếng gỗ đó, chỉ ra: "Tiểu Tam trong miệng nàng là ta điểm ra."

Liêu Đình Nhạn: "…… Chúng ta vẫn đừng nên thảo luận đến vấn đề tiểu tam, thảo luận nhiều dễ cãi nhau."

Tư Mã Tiêu: "Có ý tứ gì?"

hắn lại nói: "Nàng còn cãi nhau với ta?"

Liêu Đình Nhạn: "Vì sao ta lại không cãi nhau với chàng?" Tình lữ mà, nhiều ít đều sẽ cãi nhau, bây giờ chưa nháo, thuần túy là chưa gặp việc.

Tư Mã Tiêu: "Vậy nàng và ta cãi nhau một lần ta nhìn xem." Vẻ mặt và động tác của hắn, giống như lúc trước tò mò nàng mắng chửi người, bảo nàng mắng một cái nhìn thử xem.

Liêu Đình Nhạn: "…… Bây giờ không tìm thấy không khí, lần sau rồi nói sau."

Nàng chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới cái " lần sau " này lại đến nhanh như vậy.

Thời gian này bọn họ ở tại Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, trong thành có rất nhiều tiểu tình nhân của nàng ta, lâu lâu có một dịp tới tự tiến chẩm tịch. Sư Dư Hương và những người này tìm hoan mua vui, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, dù sao tất cả mọi người đều chơi bời thôi.

Trong đó có một tình nhân bí mật, một vị công tử Mộc gia ngoại phủ, ở đây cũng có danh phong lưu, mỗi lần đi qua Phong Hoa Thành đều phải tới pha trộn cùng Sư Dư Hương mấy ngày. Lần này hắn cũng tới, vừa lúc vào ngày này Liêu Đình Nhạn đang ngủ trưa trong hoa uyển của Sư Dư Hương, một giấc ngủ dậy liền phát hiện bên cạnh có nam nhân xa lạ đang ngồi, ái muội vuốt mặt nàng, thò sang nói mấy câu hạ lưu.

"Nghe nói gần đây nàng không tìm ai, thế nào, những người đó đều không thỏa mãn được thân thể dâm đãng này của nàng?" Ngữ khí đắc ý quen thuộc, còn định xoa ngực nàng.

Liêu Đình Nhạn ọe một tiếng, một chân đá hắn bay ra, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Bình thường Tư Mã Tiêu ở bên cạnh, nơi này những người khác không được phép cũng sẽ không tới, cho nên căn bản nàng không phòng bị. Làm sao nàng biết người này trước kia tới đây, đều không cần thủ vệ thông truyền, bởi vì hắn và Sư Dư Hương xem như yêu đương vụng trộm, trong nhà hắn còn có thê tử gia thế xấp xỉ, lại rất là hung hãn.

Tư Mã Tiêu vừa vặn rời đi trong chốc lát, trùng hợp khiến hắn gặp phải chỗ trống này.

"Á…… Nàng làm gì!" Mộc công tử tu vi không cao bằng nàng, bị nàng đá cho một cước đau đến kêu ra tiếng, nổi giận đùng đùng ngồi dậy mắng chửi.

Vận khí của hắn thực sự không tốt lắm, bởi vì lúc này Tư Mã Tiêu đã trở lại.

Chuyện phát sinh về sau, Liêu Đình Nhạn nhớ tới liền đau đầu ghê tởm. Tư Mã Tiêu lúc ấy cười một tiếng, cường ngạnh ấn tay nàng, không để ý nàng cự tuyệt, cưỡng bách nàng bóp nát đầu người nọ.

Cảm giác đầu người vỡ toang ở dưới tay mình, làm Liêu Đình Nhạn khắc sâu ký ức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!