Chương 45: Lôi kiếp

Tộc Sư thị thật khổng lồ, nhánh chính ở trong phủ, số đệ tử danh gia cũng có mấy trăm người, nhiều người như vậy lại còn có con cái, càng tu vi thấp, càng nhiều con cái.

Người Sư gia sinh ra, huyết mạch được thừa nhận rồi đều sẽ có một khối ngọc bài đại biểu thân phận, thẻ bài này có thể làm cho bọn họ thông hành tới các nơi trong nội phủ được tộc Sư thị khống chế để rèn luyện cùng với phát triển.

Thí dụ trình độ lớn nhất như Lôi Minh sơn cốc có thể ngăn cản lôi kiếp; Dược đàm có thể trị vết thương, tẩy đi bệnh trầm kha; Tĩnh Thần đài có thể áp chế tâm ma làm người ta an tâm tu luyện vân vân, chỉ cần đệ tử trong tộc Sư thị đạt tới yêu cầu nhất định là có thể tiến vào trong đó.

Bọn họ có được rất nhiều bảo địa như vậy, nhiều thế hệ liên tục, tộc Sư thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, càng chặt chẽ nắm chắc Canh Thần Tiên Phủ.

Những địa phương này đều có chỗ đặc thù, thủ vệ cũng thực nghiêm khắc, trừ đệ tử tộc Sư thị, ngay cả đệ tử quan hệ thân mật nhất với tộc Sư thị cùng với tộc Mộc thị đã liên hôn nhiều đời đều không được phép tiến vào.

Liêu Đình Nhạn không biết nội tình, Tư Mã Tiêu chưa bao giờ nhiều lời, hắn có an bài gì cũng sẽ không giải thích kỹ càng tỉ mỉ.

Nàng mang theo con chuột trắng Sư Dư Hương, thành công đi qua thủ vệ thật mạnh, tiến vào trong Lôi Minh sơn cốc.

Chỗ sơn cốc này hoàn toàn bất đồng với tiên phủ hoa mỹ tinh xảo bên ngoài, phảng phất như là một không gian khác, đập vào mắt không thấy sông núi cỏ cây, chim thú linh hoạt, chỉ có lôi thạch màu tím sẫm trải rộng, cao như tòa nhà, thấp như ghế dài trong công viên, cao thấp đan xen, không có quy luật, giống một cái mỏ đá khổng lồ.

Liêu Đình Nhạn một mình tiến vào, trước khi xuất phát Tư Mã Tiêu nói với nàng:

"Ta không cùng với nàng, tự mình đi đi."

Được rồi.

Liêu Đình Nhạn không có cảm giác gì, cho đến khi đi vào, phát hiện toàn bộ sơn cốc chỉ có một mình nàng, mới bỗng nhiên nhớ ra, nàng đến thế giới này không bao lâu, trước nay vẫn luôn làm bạn bên Tư Mã Tiêu. Nhiều nhất tách ra ba ngày, lúc này, nàng sắp đột phá, chỉ sợ phải đến chỗ này ở nửa tháng.

Nhưng cũng không có gì không quen, rốt cuộc trước khi gặp được Tư Mã Tiêu, nàng đã sống một mình rất nhiều năm, xã súc nào rời nhà công tác chưa từng trải qua sinh hoạt một mình đâu. Ưu điểm khác nàng không có, năng lực thích ứng lại siêu tốt.

Lôi Minh sơn cốc rất rộng, Liêu Đình Nhạn vào cửa đứng một lát, nhìn xung quanh tìm phương hướng đi tiếp.

Nàng tìm được lôi thạch hình dạng rất giống ghế dài, bắt quyết làm ra nước rửa rửa lôi thạch, dùng phong thuật làm khô, tiếp theo trải đệm mềm lên trên, lấy ô che nắng.

Nàng còn không quên chuột trắng xui xẻo Sư Dư Hương được coi như giấy thông hành mang vào, lấy cái lồng ra bắt nó đặt ở một bên, cái lồng này còn cách âm.

Làm xong việc mấy này, nàng cân nhắc một chút, dùng thuật pháp cảnh báo, quây lấu chỗ mình nghỉ ngơi, rốt cuộc một mình bên ngoài, chú ý nhiều cũng không sai.

Những người khác tiến vào, đều khẩn trương nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xếp bằng để tu luyện, củng cố tu vi, Liêu Đình Nhạn ngược lại, nàng làm xong chuẩn bị liền nằm xuống, coi là mình tới đây ngủ bù.

Nơi xa trên một khối lôi thạch cao cao màu tím sẫm, Tư Mã Tiêu đã nói mình sẽ không tiến vào bồi nàng qua lôi kiếp lại ngồi ở đó. một tay hắn đáp ở đầu gối, một tay thưởng thức một viên lôi thạch nho nhỏ màu đen, nhìn Liêu Đình Nhạn xa xa ở bên kia.

Nhìn thấy hành vi của Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng là thế này. Nhiều người như vậy bị các loại mục đích đưa đến bên hắn, tiếp cận hắn, những người khác đều lo lắng khẩn trương, chỉ có nàng, một mình ở đó lười biếng ngủ.

Nàng đến nơi nào cũng đều như thế này, sẽ tự an bài mình thoả đáng.

Tư Mã Tiêu chơi khối lôi tâm thạch trong chốc lát, sắc trời chậm rãi ảm đạm xuống, động tác hắn chậmlại, thân hình hơi hơi ngả về phía trước.

Liêu Đình Nhạn bên kia có động tĩnh, không phải nàng tỉnh, mà là cách nàng không xa từ lôi thạch phía dưới chui ra con rắn, không chỉ chui ra một con, có rất nhiều, cơ hồ sắp vây quanh nàng.

Rắn này gọi là ẩn thanh trùng, biết nuốt ăn thanh âm, bởi vì Lôi Minh sơn cốc này có rất nhiều con trùng như vậy, nơi này mới có thể yên tĩnh, nếu không địa hình trống trải lại đặc thù này, có một chút tiếng động sẽ tạo ra tầng tầng tiếng vọng.

Những con sâu này đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói thì không đáng nhắc tới, nhưng nếu Liêu Đình Nhạn luống cuống tay chân không biết đối phó thế nào, đại khái phải ăn chút đau khổ.

Tư Mã Tiêu trước nay chưa thấy Liêu Đình Nhạn động thủ giết cái gì, cái đồ lười này hình như cái gì cũng không biết, nàng cũng không muốn giết người, có đôi khi Tư Mã Tiêu cảm thấy nàng và thế giới này có cảm giác không hợp nhau.

Tay hắn đã ấn ở trên mặt đá, thân hình khẽ nhúc nhích về phía trước, nhưng đột nhiên lại dừng lại.

Liêu Đình Nhạn tỉnh, nàng thấy những con rắn đó, không kinh hách, không hoảng loạn, trực tiếp móc ra mấy viên đan hoàn tạo thành phấn rắc ra ngoài, tiếp theo nàng còn lấy ra cái lu to miệng rộng, thu hết những con rắn bị choáng váng vào lu.

Tư Mã Tiêu phát hiện hình như nàng đã sớm có chuẩn bị, điểm này xảy ra ngoài dự kiến của hắn. Bất quá, nàng nhặt rắn này làm gì?

Bên kia Liêu Đình Nhạn thu thập xong rắn, rửa sạch tay và mặt, đắp cái mặt nạ, ăn chút đồ. Sau đó nàng lấy ra một quyển sách và hai mảnh ngọc giản, lật xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!