Dưới núi non ngàn trượng, hình thành những khoảng hở có linh khí cọ rửa nhiều năm, những lỗ trống này có hình dạng khác nhau, giống như lớp mạng thật nhỏ trên linh mạch người.
Quản mạch đan xen linh khí sẽ kết ra một số linh trì ở trong lòng núi, linh trì đó là trái tim quan trọng nhất trong một tòa linh sơn.
Thân ảnh cao gầy màu đen cúi người bên linh trì, hắn bấm tay bắn ra chất lỏng màu kim hồng rơi vào linh trì, như hoả tinh rơi vào ao rượu. Ngọn lửa trải rộng trên linh trì, không tiếng động mà an tĩnh bốc cháy lên rất nhanh.
Linh trì thiêu đốt tán dật ra linh khí càng thêm nồng đậm, xuyên qua những lỗ trống tràn ngập ra phía ngoài, ngón tay trắng lạnh của hắc ảnh khẽ nhúc nhích, vung đi linh khí tràn đến, xoay người đi ra ngoài.
Linh trì cũng không dễ tìm, muốn đi vào bên linh trì cũng hoàn toàn không dễ dàng, nếu không phải trong mỗi linh sơn của Canh Thần Tiên Phủ đều có một tia liên hệ cùng với linh hỏa Phụng Sơn, Tư Mã Tiêu cũng không tìm được nơi này.
Ở phía sau, hắn lưu lại một chút lửa, bắt đầu chậm rãi mượn linh khí tán dật thiêu đốt tới các nơi.
Trong núi non của nội phủ Canh Thần Tiên Phủ có chín tòa linh sơn, mọi người tộc Sư thị, các cung chủ và chưởng môn các cung cũng ở chỗ này, còn có quảng trường tế đàn, thần điện Phụng Sơn, toàn bộ đều ở vùng núi trung tâm.
Mà những linh trì trong núi đó, lúc này đều đã đốt lên ngọn lửa ngầm, chỉ chờ một ngày kia đông phong tới.
Tư Mã Tiêu rời khỏi lòng núi, bên ngoài có một người nam tử mặc quần áo hình vẽ Sư thị đang chờ đợi. Nam tử ánh mắt trống rỗng, thần sắc cung kính.
Tư Mã Tiêu đi qua hắn, khẽ điểm vào giữa trán hắn, hắn cũng không hề phản ứng, chỉ sau một lúc lâu ánh mắt thanh minh hơn, không hề có khác thường đi về một hướng khác.
Người giống nam tử này, trong nội phủ có không ít, đều là đệ tử các gia tộc bên cạnh có thân phận không quá cao, tu vi cũng không cao, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không được coi trọng.
Đó đều là mồi lửa mà Tư Mã Tiêu lựa chọn, tới một ngày, hắn muốn nhìn đại náo nhiệt, còn cần những mồi lửa này tới châm lửa.
Quái vật khổng lồ cố nhiên không dễ chọc, nguyên nhân chính là vì thân hình khổng lồ mới có rất nhiều chỗ không thể chú ý đến. Cây lớn rễ sâu không dễ rút lên, nhưng nếu ở giữa thân cây đốt một ngọn lửa thì sẽ thế nào? Ước chừng là lửa theo gió lên, thiêu đốt sạch sẽ.
Hôm nay trên người không dính máu, cũng không nhìn thấy đồ chơi gì có thể mang về, Tư Mã Tiêu đi đến cửa viện, mới phát hiện mình đi tay không.
không biết từ lúc nào bắt đầu dưỡng thành thói quen, trở về đều phải mang theo cái gì.
Thôi, nếu hôm nay không mang về cái gì, để cho nàng ngủ yên ổn, không lắc nàng tỉnh lại là được.
Chỉ tự mình quyết định, hắn đi vào phòng.
Người không ở đây.
Trước đây mỗi lần trở về, trên cái giường lớn kia đều sẽ cố một khối phồng lên, trong phòng có hương khí nhàn nhạt, trên bàn nhỏ mép giường còn bày mâm nhỏ đựng đồ ăn vặt, và bình linh dịch lớn. Cái gương ngàn dặm sẽ treo ở mép giường, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Ánh nến trong phòng luôn tắt, nhưng gian ngoài sẽ treo một cái hoa đăng nhỏ không quá sáng, hình chiếu hoa sẽ rơi trên mặt đất và trên màn.
Nhưng hôm nay, trong phòng một mảnh an tĩnh, cỗ ấm hương tan đi gần hết, có chút thưa thớt quạnh quẽ, tiểu hoa đăng cũng không sáng.
Nàng lại chạy ra ngoài chơi.
Tư Mã Tiêu ngồi ở trong bóng tối một lát, tâm tình không tốt lắm, đứng lên chuẩn bị đi bắt người về ngủ.
hắn mới vừa đứng lên liền nghe thấy bên cửa sổ có tiếng động, một com rắn đen nhỏ bò từ cửa sổ vào, con rắn thấy hắn, hưng phấn lắc mạnh cái đuôi hai lần, lưu loát xông tới cắn góc áo hắn.
Tư Mã Tiêu cúi đầu nhìn vật cưỡi mình nuôi rất nhiều năm, nhưng đầu óc quá ngu xuẩn hoàn toàn không trưởng thành. không biết là nó muốn biểu đạt cái gì, thân thể rối rắm sắp vặn thành bánh quai chèo.
Buông miệng.
Tiểu hắc xà lúng túng nhả miệng ra, ủy khuất chít chít bò loanh quanh trên mặt đất. Bỗng nhiên, nó vật ra đất một cái, nằm cứng còng.
Tư Mã Tiêu nhìn nó trong chốc lát, thần sắc dần dần lạnh xuống, hỏi: Liêu Đình Nhạn?
Tiểu hắc xà nghe thấy cái tên này, vặn vẹo xoay vòng, lại thay đổi tư thế cứng đờ mà ngã xuống. Tư Mã Tiêu mặt quả thực lạnh đến sắp kết băng, hắn túm tiểu hắc xà đang xoay quanh trên đất, cầm lên quăng nó ra ngoài.
đi tìm nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!