Chương 32: Huynh muội

Liêu Đình Nhạn hai mắt vô thần nằm liệt trên giường thở dốc, cả người đều không ổn, có hoài nghi mình thận mệt không chơi được. Cái gì búp bê vải bị chơi hỏng, không tồn tại, nàng cảm thấy mình chính là một bãi bùn, niết cũng không dậy nổi, hoặc là một vũng nước, mềm như bông, xương cốt cũng không có, nếu không phải Tư Mã Tiêu ở bên cạnh ngăn giữ, nàng đã có thể chảy xuống giường rồi.

Nàng cũng không biết mình thất thần bao lâu, tóm lại thật vất vả hòa hoãn lại, phản ứng thứ nhất của nàng chính là bịt kín cái trán Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, "Nàng sợ cái gì."

Ngươi mẹ nó nói ta sợ cái gì? Liêu Đình Nhạn lòng còn sợ hãi, vừa rồi chết đi sống lại, sống lại chết đi, quả thực đáng sợ, chịu không nổi, sợ sợ. Cá muối nhỏ yếu đáng thương lại bất lực chuẩn bị bò ra, lại bị Tư Mã Tiêu kéo chân lôi về.

Liêu Đình Nhạn thình thịch một tiếng nằm sấp xuống, "Tổ tông tha mạng."

Tư Mã Tiêu liền cười, cười đến giống người trẻ tuổi đùa dai, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện rõ rành rành, "không buông tha." hắn nói.

Liêu Đình Nhạn không rõ hắn nói thật hay nói đùa, nếu nói thật thì biểu tình của hắn lại quá lười biếng, nhìn giống như có vẻ no nê, nếu nói đùa, hắn còn làm bộ dựa vào gần, dọa Liêu Đình Nhạn co cổ lại.

"Bép"

trên trán Tư Mã Tiêu bỗng nhiên bị dán lên một cái lá xanh mát lạnh, đây là đặc sản của Thanh Cốc Thiên, một loại linh dược dùng để thanh tâm ngưng thần, Liêu Đình Nhạn trong cái khó ló cái khôn cho hắn một mảnh, dán ở trên trán có thể thanh tâm, ý đồ làm hắn bình tĩnh, tuy rằng nhìn qua có vẻ như dán hoàng phù lên đầu cương thi.

Tư Mã Tiêu ngừng động tác, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng hắn thật sự bị trấn trụ, ai ngờ hắn cầm cái lá xanh, sau một lúc lâu cười ngã vào trên giường, hắn cũng chưa mặc quần áo, ngã vào giường đệm hỗn độn, tóc tai tán loạn, phi thường không hài hòa, là cái loại không hài hòa mà phát trên Weibo sẽ bị cắt đi.

"Nàng hẳn không cho rằng chỉ trán mới có thể đi, hử?"

Liêu Đình Nhạn lại có dự cảm không tốt.

Dự cảm không tốt đã trở thành sự thật.

Nàng nằm liệt bên người Tư Mã Tiêu, bị ép buộc đến thở không nổi, trong mông lung cảm giác một đôi cánh tay ôm lấy nàng, nàng thuận tay liền ôm trở lại, phiêu đãng trong biển rộng muốn túm lấy cây gỗ, đây là con người phản ứng theo bản năng.

Khi cá mặn bị ép khô tìm về thần trí, trên mặt còn treo nước mắt, nghe thấy lồng ngực ôm mình vẫn luôn chấn động, Tư Mã Tiêu không biết vì cái gì vẫn luôn cười, hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe mắt có chút màu đỏ, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, buông xuống ngực giống thủy yêu, dùng ngón tay lạnh băng lau khóe mắt nàng một chút, nói: "Nàng khóc thật lớn tiếng."

Đại móng heo, ngươi cũng cười thật lớn tiếng.

Liêu Đình Nhạn tâm thái đóng băng rồi, nàng thậm chí muốn cho Tư Mã Tiêu dứt khoát trực tiếp tự thể nghiệm làm một pháo thật sự, như vậy khả năng còn có thể nghỉ ngơi ở trên đường, ít nhất tinh thần có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, mẹ nó tri kỷ thì hoàn toàn không có một chút đường sống tự hỏi và không gian nghỉ ngơi a, chính là liên miên không dứt.

Nàng tự sa ngã, làm bộ mình đã chết, nằm xoài trên đó với vẻ "Nếu muốn chiên muốn rán thì ngươi tới đi".

Tư Mã Tiêu chọc phần trũng dưới xương quai xanh của nàng: "Ừm…… Nàng cảm thấy như vậy ta sẽ không động thủ?"

Liêu Đình Nhạn bị câu nói này làm sọ não ẩn ẩn đau, vì tránh cho mình chết ở trên giường, đột nhiên nàng co thành một cục, dị thường nhanh nhẹn chui ra từ dưới thân Tư Mã Tiêu, lăn xuống giường, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra.

Trong phòng Tư Mã Tiêu nằm ngã vào trên giường, tiếng cười to đến mức bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.

Liêu Đình Nhạn đầu tóc tán loạn, quay người so ngón giữa vào trong phòng.

Tư Mã Tiêu tỉnh lại rồi, Liêu Đình Nhạn phát hiện một vùng sơn thủy nhạt nhẽo không có ban đêm bên cạnh đang nhạt đi.

"Chúng ta có phải nên rời đi hay không?" Liêu Đình Nhạn ngồi cách Tư Mã Tiêu hơn ba mét, hỏi hắn.

Tư Mã Tiêu đã mặc xong quần áo, hắn như suy tư nhìn ngoài cửa sổ một cái, "Còn nửa ngày nơi này sẽ biến mất."

Liêu Đình Nhạn suy xét kế tiếp bọn họ đi đâu, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: "đi thôi."

hắn là nam nhân nói đi là đi, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, Liêu Đình Nhạn đi vào tư duy hắn mấy lần cũng không biết. Nàng chỉ biết, tổ tông hình như đối với nàng càng thân mật, còn càng thích ôm nàng. Điểm này nàng có thể lý giải, nữ hài tử thơm tho mềm mại thì có ai không muốn ôm đâu, dù sao chỉ cần hắn không làm tri kỷ, tùy tiện hắn thích ôm như thế nào thì ôm.

Muốn đi đâu, Liêu Đình Nhạn không hỏi. Tư Mã Tiêu muốn đi đâu, nàng cảm thấy mình không thay đổi được, hơn nữa chỗ nào đối với nàng mà nói cũng không sao.

không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ về Canh Thần Tiên Phủ. Quả nhiên, vào ngày hôm sau, bọn họ đi tới Lạc Hà Tiên phường.

Chỗ này không phải thành trì, mà là một phường thị có người thường và tu sĩ ở chung, là một mảnh đất giáp ranh Canh Thành Tiên Phủ, cũng là trạm thứ nhất tiến vào địa giới Canh Thành Tiên Phủ, Lạc Hà chính là đường ranh giới phân cách địa giới Canh Thần Tiên Phủ với ngoại giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!