Chương 31: Phục rồi phục rồi

Hình dạng tư duy thần hồn cũng không phải cố định, như Liêu Đình Nhạn lúc này giống một đám mây trắng mềm mại, cho nên nàng chỉ có thể trôi.

Thần hồn Tư Mã Tiêu đang điêu tàn, Liêu Đình Nhạn nhìn đóa hoa thần hồn của hắn đã sắp rụng, định đi vớt những cánh hoa đó. Nàng kéo thần hồn của mình ra một chút, hứng mảnh thần hồn đang rơi xuống.

Mảnh thần hồn đó rơi lên mây trắng làm đầu óc Liêu Đình Nhạn phát ngốc, cảm giác như bị điện giất, tê tê giống như có chỗ nào cọ vào, phi thường kỳ quái.

Còn có một loại cảm xúc mặt trái buồn chán theo cánh hoa truyền tới, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình phải xem một bộ phim khó hiểu, thật khó chịu.

Nàng tiếp tục đi vớt, mỗi khi vớt được một mảnh, loại cảm giác tê dại cổ quái này càng rõ ràng hơn một chút. Tuy rằng thần hồn ở trong tư duy người khác, nhưng vẫn tồn tại cảm giác đối với thân thể, nàng liền phát hiện thân thể của mình không có sức lực, chân mềm, còn có chút đau đầu.

Phỏng chừng là di chứng, vào địa bàn người khác cũng không phải dễ như vậy.

Nhưng mà tới cũng đã tới.

Nàng cẩn trọng vớt hơn một nửa, còn một bộ phận không phải nàng không muốn vớt, mà là những cánh hoa đó tựa như đã khô héo tiêu tán, cho nên nàng chỉ có thể mang theo chỗ còn lại bay lên trên, bay tới trung tâm tư duy là một viên cầu sáng ảm đạm.

Viên cầu sáng này chính là nội hạch của thần hồn, nếu nội hạch này cũng tiêu tán, người thật sự sẽ hồn phi phách tán.

Liêu Đình Nhạn không biết nên làm cách nào dính những mảnh nhỏ thần hồn lại cho hắn, đành thử coi mình là một khối băng dính, bọc những mảnh nhỏ thần hồn đó dán vào nội hạch, nghĩ có thể chờ xem chính nó bám vào trở lại hay không.

Khoảnh khắc nàng dán lên đó, có một trận đau nhức trong đầu.

Sau đó là một trận run rẩy đáng sợ.

Cụ thể mà nói chính là vừa sướng vừa đau. Đau là bởi vì thần hồn Tư Mã Tiêu quá mức sắc bén, dù không có ác ý, nhưng hắn vô ý thức tản mát ra lệ khí, sát gần vào cũng đồng loạt có phản ứng lên thần hồn của Liêu Đình Nhạn, hơn nữa là loại đau rất khó nói rõ ràng, không phải đau như bị chọc một đao, càng như là lúc tắm kỳ cọ quá dùng sức, toàn thân đều có cảm giác đau rát.

Còn sướng…… Cái này càng không thể nói.

Tóm lại ở dưới tình huống này, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên phản ứng lại, đây là chuyện thế nào.

Làm một phàm nhân bình thường, nàng ở thế giới này vẫn luôn không khắc sâu nhận thức, cho nên lúc trước muốn vào tư duy người khác, nhìn thấy thần hồn, nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại thân thể có phản ứng rõ ràng nói cho nàng, hành vi này của nàng, về đạo lý kỳ thật có thể gọi là thần hồn giao hòa, càng đơn giản giải thích chính là tri kỷ, thông tục hơn, có thể nói là hành vi tu sĩ …… song tu.

…… Nhân sĩ tu tiên chơi cao cấp như vậy sao!

Thế nhưng thật sự có cái thứ này sao!

Liêu Đình Nhạn tâm tình kích động, kích động này vì nàng cường căng thần trí mắng một câu XXX, liền tiêu biến trong khoái cảm phi thường không hài hòa, cái gì cũng không nhớ nổi.

Liêu Đình Nhạn trước kia là xã súc độc thân, đương nhiên cũng xem qua không ít truyện người lớn, video ngắn gì đó, chỉ chưa từng gặp được người muốn cùng làm thao tác thực chiến, tuy trong các tác phẩm miêu tả có vẻ rất sung sướng, nhưng theo bạn bè và đồng nghiệp chửi bới, loại chuyện này kỳ thật cũng không sướng như trong tưởng tượng, dùng câu của một chị gái nói chính là ——

"Còn không sướng bằng tự mình dùng ngón tay."

Nhưng hiện tại, nàng xem như hiểu rõ cái gì gọi là thần hồn điên đảo. Đó là trong thời gian rất lâu nàng cũng không nhớ rõ mình là ai, ở nơi nào, muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy mình cùng một người khác dây dưa bên nhau, thân mật không thể phân tách, chia sẻ cảm xúc của đối phương, còn cảm thụ một ít mảnh nhỏ tâm tình và ký ức, như là đồng hồ cát rơi cát xuống.

Nàng giống như bị cái gì bao vây lại, ở trong một không gian cùng một thân thể khác, mỗi một tấc da thịt đều lây dính hơi thở đối phương ……

Thần hồn giao hòa, bên tu vi thấp sẽ càng dễ dàng không chịu nổi, đến điểm tới hạn, thần hồn sẽ trở lại thân thể của mình.

Liêu Đình Nhạn nằm liệt trên ghế, dư vị cả người run rẩy tê dại chưa tiêu. Nàng mặt đỏ tai hồng —— không chỉ có mặt, toàn thân đều đỏ, mở mắt thở dốc không nổi. Chân mềm đứng dậy không nổi, tay cũng mềm, một ngón tay cũng không động đậy.

Miễn cưỡng khôi phục trong chốc lát, hơi giật giật, lại cảm thấy một trận run rẩy.

Nàng vô lực nâng tay lên che mặt một phen, giống một trung niên trượt chân, đầy mặt tràn ngập mỏi mệt và tự bế.

XXX! Ta mẹ nó……

Ngươi mẹ nó!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!