Chương 3: Vị tổ tông tàn bạo

một đám đồ tử đồ tôn ở Canh Thần Tiên phủ đầy hoang mang chờ dưới chân Tam Thánh sơn hơn nửa ngày, chờ lâu đến nỗi tâm trạng hoảng hốt của Liêu Đình Nhạn đã tan thành mây khói, lại quay trở về trạng thái cá muối.

Dù cho hiệu trưởng có đứng trên bục hô:

"Đến khi kết quả thi đợt này ra rồi, mấy cô mấy cậu sẽ chết hết!" thì sau khi trạng thái sợ hãi của nàng biến mất, Liễu Đình Nhạn vẫn cảm thấy rất bình thản. Dầu gì thì ai chẳng giống ai, làm sao mà phải sợ.

Giờ nàng cũng chẳng còn tâm sức đâu mà sợ bóng sợ gió nữa, trong đầu nàng chỉ còn cái chân mỏi nhừ trước mắt, rất muốn ngồi xuống đây cho đỡ mệt.

Ở chỗ này chắc cũng chỉ có nàng là tu vi thấp nhất, vừa rồi còn bị sóng âm của tổ tông làm cho phụt cả máu mũi, khổ càng thêm khổ.

Nàng dồn trọng tâm vào chân trái, rồi lại chuyển qua chân phải, đổi qua đổi lại mãi thì cuối cùng chưởng môn đại đại một mình xông vào đầm rồng hang hổ mới bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Có vẻ gã bị tẩn cho một trận, trông rất nhếch nhác. Ngọc quan trên đầu đã vỡ ra, lủng lẳng như sắp rơi xuống đắt. Khuôn mặt nho nhã tuấn tú bầm dập, thế nhưng biểu tình lại vô cùng phấn khích.

Gã thở hổn hển, uể oải phân phó:

"Sư tổ đã xuất quan, ngài không thích kẻ khác làm phiền, tất cả về hết đi."

"Các ngươi nhanh vào trong, nhớ phải phụng dưỡng sư tổ cho cẩn thận." Câu này là nói cho nữ đoàn trăm người.

Nữ đệ tử đứng đầu là thân thích của chưởng môn, là chỉ huy của cả đoàn. Lúc này nàng thấy chết không sờn, nhìn chưởng môn đại đại một cái, rồi như một liệt sĩ cách mạng dẫn các tỷ muội đi vào Tam Thánh sơn.

Bước chân của ai cũng rất nặng nề, hoàn toàn mất đi sự hưng phấn và mong chờ lúc ban đầu. Trong khoảng thời gian này mấy nàng đã tỉnh táo lại, nghĩ kĩ thì việc này rất kì lạ, bởi vậy nên trong lòng ai cũng đầy sợ hãi.

Bước chân của Liêu Đình Nhạn cũng rất nặng nề, nhưng đó chỉ là do chân nàng quá mỏi mà thôi. Tam Thánh sơn rất lớn, nền đất được làm từ ngọc thạch dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không tể chối bỏ sự thật rằng chỗ này quá rộng, con người ở nơi đây chỉ như con sâu cái kiến, đi mãi cũng không tới nơi.

Đúng là trông thì gần nhưng đi rồi mới thấy, ở nơi đây có một áp lực vô hình. Chờ đến khi tiểu đội nữ cảm tử đến khu kiến trúc chính, không chỉ riêng Liêu Đình Nhạn, cả mấy tỷ muội có tu vi rất cao khác cũng mệt bở cả hơi tai.

"Hình như ở đây không thể tùy tiện vận linh lực, sao lại lạ vậy nhỉ?" Có người không kìm được thầm thì.

Còn có kẻ thì nhìn cột sắt và xiềng xích đen đặc cao chọc trời, lo lắng nói:

"Mấy xiềng xích này dùng để làm gì vậy?"

"Loại hoa này, hình như là, hình như là nhật nguyệt u đàm thì phải. Sao ở đây lại có nhiều nhật nguyệt u đàm thế." đi qua tường cao màu đỏ ở ngoài cùng, lại có một muội tử thấy là lạ, loài hoa trước mặt các nàng như đang mọc kín xung quanh tòa tháp này.

Liêu Đình Nhạn nhìn loài hoa này, bông hoa giống mẫu đơn, nhưng màu sắc và vân hoa lại trắng như tuyết, nhị hoa màu đen, nhìn trông rất đẹp.

Dù gì thì nàng cũng không phải người ở đây, thường thức rất ít ỏi, không biết nhật nguyệt u đàm là loại hoa gì mà có thể khiến mấy tỷ muội khác run rẩy như đang gặp ma.

Nàng tò mò muốn hỏi, nhưng thấy mặt ai cũng trắng nhợt như màu hoa, trông rất dọa người, nên nàng cũng ngậm chặt miệng.

Các nàng đến tận đây, chung quanh tĩnh lặng như tờ, cả một cơn gió cũng không có, không biết phải đi về đâu.

"Chúng ta vẫn phải đi về phía trước sao?"

"Tất nhiên rồi, phải đến tận nơi bái kiến sư tổ mới phải lẽ." Đại lão dẫn đầu cố giữ bình tĩnh.

"Nhưng mà, chúng ta nên đi đâu đây?"

Liêu Đình Nhạn nghe thấy vài thanh âm rất kì lạ, cái tiếng xì xì – xì xì này nghe y như tiếng rắn kêu. Nàng cảm thấy có một cơn gió thổi qua đầu mình, lúc ngẩng mặt lên đã trông thấy một con đại hắc xà đang uốn lượn trên thân cột, đồng tử dựng đứng màu đỏ thẫm lạnh lùng nhìn các nàng.

Con rắn này quá khổng lồ, nó to đến chừng nào ư? Liêu Đình Nhạn nghĩ, nếu con rắn này mà muốn ăn thịt mấy nàng, thì muốn nuốt mười người một cũng là chuyện rất đơn giản. Mà có ăn hết cả đoàn xong cũng chưa chắc nó đã no, nhìn eo nó to như thế cơ mà.

Liêu Đình Nhạn sợ nhũn cả chân, bám lấy tay của vị sư tỷ lạ mặt bên cạnh, sư tỷ bên cạnh cũng nhũn cả chân, bám lấy tay của vị sư thúc đứng bên …

Liêu Đình Nhạn:... thì ra chúng ta đến đây không phải cho tổ tông giết chơi, mà là tới làm thức ăn cho rắn y nuôi.

Nàng vừa sợ nổi cả da gà, vừa tranh thủ tự hỏi nếu con rắn đen này nuốt hết mấy nàng, thì mấy đồ trang sức linh tinh trên người các nàng chẳng biết nó có tiện thể tiêu hóa luôn không nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!