Đắm chìm trong máu và lửa, Tư Mã Tiêu kỳ thật đã không nghe thấy thanh âm nào bên ngoài, hắn chỉ có cảm giác cục lông xù xù trên người mình đang giật giật, cảm thấy hẳn là nàng sợ hãi, mới duỗi tay vỗ một cái.
Nàng nói gì đó hắn không nghe được, ở chỗ nàng hắn chỉ cảm thấy có một cảm xúc không mạnh lắm, tựa hồ cũng không phải đặc biệt sợ hãi, mà là có chút bủn rủn, làm suy nghĩ của hắn đang bị sát ý hoàn toàn nhuộm đẫm đến hỗn độn đã khôi phục một chút thanh minh.
hắn sờ sờ cục bông mềm mại, thân thể ấm áp, bỗng nhiên hắn nhớ tới cảm giác ôm nàng khi nghỉ ngơi mấy lần trước.
Rất lâu trước đây hắn không thể ngủ, nhắm mắt lại cũng không có được một lát yên lặng, nhưng mà ôm nàng nằm ở đó, thế giới lại đột nhiên trở nên an tĩnh hơn, không còn ầm ĩ nữa, nàng thường xuyên làm ra một ít động tác nhỏ, cũng hoàn toàn không khiến người ta phiền toái chán ghét.
hắn cần ngâm hàn tuyền để ngăn chặn linh hỏa trong thân thể, cho nên thân thể hàng năm đều lạnh, nàng lại bất đồng.
Cho dù bây giờ, bởi vì linh hỏa trong thân thể quá mức cường đại, đã làm máu cũng bốc cháy lên, trở nên bỏng cháy hơn so với người bình thường, hắn cũng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh từ trong xương cốt.
Nàng thì không thế, vẫn ấm áp, mềm như bông.
một khắc tại đây, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên không muốn để nàng cùng chết theo.
Thôi. hắn nói.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy, thanh âm của Tư Mã Tiêu không lớn, nàng cũng không biết một câu Thôi này rốt cuộc là thôi cái gì, chỉ phát hiện bỗng nhiên hắn xé mở cánh tay vốn đã huyết nhục mơ hồ, tưới xuống một mảnh máu tươi.
Máu hắn đã từ đỏ biến thành đỏ kim, nóng rực cũng càng ngày càng tăng cao, chảy ra ngoài chính là lửa lớn một mảng tiếp một mảng.
Lửa lớn bỗng nhiên lần thứ hai bốc lên, ngăn cách những tu sĩ Canh Thành Tiên Phủ đang thương vong thảm trọng.
"hắn sắp đi! Ngăn hắn lại!" Sư Thiên Lũ vẫn phản ứng nhanh nhất, cơ hồ là vào khoảnh khắc Tư Mã Tiêu có động tác, ông ta liền hô ra.
Đáng tiếc, bọn họ cũng không ai có thể ngăn Tư Mã Tiêu lại.
Liêu Đình Nhạn cảm giác Tư Mã Tiêu đáp xuống đất, giống một đám lửa rừng rực từ trên trời rơi xuống. hắn nện lên mặt đất, đập hỏng một tòa lầu cao ngói vàng tường đỏ.
Trong lầu còn có người trốn tránh, bị dọa đến kêu thét liên tục, Tư Mã Tiêu gạt phế tích đứng lên, không quản những người đang hoảng sợ đó, đề khí rời đi thẳng.
Tốc độ của hắn vẫn thực nhanh, giống như gió bay về phương xa. Mỗi khi có máu rơi trên mặt đất, đều sẽ thực nhanh bốc cháy lên, Liêu Đình Nhạn cảm thấy người hắn cũng sắp bị thiêu cháy.
hắn thật sự rất lợi hại, lúc trước đã bị thương còn có thể kiên trì lâu như vậy, như không có cảm giác đau, Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu đổi là nàng thì tuyệt đối không làm được.
Nhưng nàng không biết đến tột cùng hắn có tính toán gì, lúc trước rõ ràng chuẩn bị cùng những người đó đồng quy vu tận, hiện giờ xem ra lại thay đổi chủ ý rồi?
Ý tưởng của tổ tông, thật sự rất khó nắm lấy.
Tư Mã Tiêu ngừng lại, dựa vào một thân cây, ngửa đầu thở dốc, túm cái đuôi rái cá, xách nàng ra, đặt sang một bên. Phía sau bọn họ, trong rừng cây sột sột soạt soạt, có thứ gì tới.
Liêu Đình Nhạn quay đầu lại, thấy đại xà màu đen quen thuộc, nó chui ra khỏi cánh rừng, bò đến chỗ bọn họ.
Tư Mã Tiêu cũng không thèm nhìn, như biết là đại xà tới, nói với Liêu Đình Nhạn:
"Ngươi đi cùng đồ ngu xuẩn này đi."
Dựa theo ước định đã thành quy củ, Liêu Đình Nhạn lúc này hẳn là hỏi một câu:
"Vậy ngươi thì làm sao bây giờ?" Nhưng nàng không hỏi, bởi vì vấn đề này có đáp án thực rõ ràng, nhiều phim truyền hình như vậy, cốt truyện bày ở đó, có thể tìm ra một trăm tám mươi cái cùng loại. hắn chuẩn bị ở lại nơi này hấp dẫn hỏa lực, để nàng và đại xà chạy trốn, rốt cuộc nhìn hắn thật sự không sống được bao lâu, hơn nữa biển lửa ở bên kia không có khả năng vĩnh viễn ngăn trở những người đó.
"Ta ngăn cản bọn họ, ngươi đi mau" cốt truyện như vậy, cũng nên xuất hiện với vai nam nữ chính. Liêu Đình Nhạn tâm tình thực phức tạp, nhất thời không động đậy.
Đại xà ngu ngốc không biết làm thế nào bò tới đây, nhưng hôm nay chỉ số thông minh của nó cũng không online, nhìn thấy bọn họ rất là hưng phấn, vòng một vòng quanh bọn họ, nó còn đụng đụng cả người rái cá dính máu, ngẩng đầu lên, vươn lưỡi rắn liếm liếm tay Tư Mã Tiêu.
Sau đó nó bị máu nóng hun bỏng miệng kêu lên xè xè.
Tư Mã Tiêu đá nó một cái, lại thực chán đời mà mắng ra tiếng: Cút đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!