Chương 2: Tam Thánh sơn mở

"Nếu đã được chọn vào trong rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác, cứ yên tâm đi thôi." Động Dương chân nhân động viên:

"Tuy rằng vi sư cũng chưa gặp Từ Tàng đạo quân lần nào, nhưng nhìn đạo hiệu này thì đoán chừng ngài ấy sẽ là một vị trưởng lão rộng lượng hiền hòa, con cứ đi thôi. Nên nhớ phải giữ đúng khuôn phép, gặp chuyện gì cố gắng đừng ra mặt là được."

Thôi, dù gì chuyện cũng đã tới nước này. Liêu Đình Nhạn bằng tâm lý của một xã súc thời hiện đại bình ổn lại tâm tình.

Cứ coi mọi thứ như gió thổi qua tai, cuộc sống không gì là không vượt qua được, nếu có, cứ nằm xuống đi thôi, vạch xuất phát hay vạch đích thì cũng thế cả, nằm ở đâu mà chẳng là nằm.

một khi đã thông suốt, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian chờ tổ tông xuất quan, Liêu Đình Nhạn phát hiện mọi người trong tông môn ai cũng quan tâm đến việc này. một mạch nhỏ như Thanh Cốc Thiên của họ đi đến đâu cũng bị người khác xem thường, chỉ vì có một trường hợp như nàng mà cũng bắt đầu náo nhiệt hơn.

Nhìn qua cứ như một trường tỉnh lẻ bỗng có người thủ khoa đại học vậy.

Chẳng ai hiểu được, vì cớ gì mà mấy vị bên trên lại chọn ra một kẻ như Liêu Đình Nhạn. Theo lý mà nói, có nhiều nữ đệ tử tham gia như thế, những người bị loại ai cũng xuất sắc hơn nàng rất nhiều.

Mà ngay cả bản thân Liêu Đình Nhạn cũng chẳng biết vì sao mình lại được chọn, từ đầu đến cuối nàng như rơi vào sương mù, mấy sư tỷ sư muội đến nghe ngóng tình hình đành thất vọng ra về.

"Nghe nói cả Bạch Đế sơn và Xích Thủy uyên đều cử người đến tham gia đại điển xuất quan của Từ Tàng đạo quân đấy."

"không chỉ có Bạch Đế sơn và Xích Thủy uyên thôi đâu, mấy môn phái dạng này thể nào chẳng tranh nhau đến, phải xem xem có cái tư cách đấy không đã.

Nghe bảo đại điển xuất quan này không cho người ngoài tham dự, chỉ có những đệ tử nội môn của Canh Thần Tiên phủ như chúng ta và chủ của các mạch được đến Tam Thánh sơn cung nghênh Từ Tàng đạo quân thôi.

Mấy đệ tử ngoại môn phải đứng ở dưới chân núi, người của phái khác thì càng không được tới gần.Vậy chắc Liêu sư tỷ là được đi lên rồi, tỷ ấy chính là một trong số trăm vị được chọn đi phụng dưỡng Từ Tàng đạo quân mà.

"Mấy đồng tử vừa bàn tán về việc này, vừa hâm mộ nhìn Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn gật đầu trong ánh nhìn đầy mong chờ của bọn nhỏ:"Đúng vậy, tỷ sẽ được thấy.không biết Từ Tàng đạo quân trông như thế nào nhỉ, ta cũng muốn được nhìn quá. Tiếc là mấy tiểu đồng như chúng ta chỉ được ở bên ngoài phục vụ thôi, vốn đã không có tư cách được tận mắt thấy Từ Tàng đạo quân rồi.Liêu sư tỷ, nếu tỷ được nhìn thấy, vậy về sau khi về kể cho chúng đệ nghe được không ạ?Được được." Liêu Đình Nhạn đồng ý. thật ra trong tưởng tượng của nàng, lão tổ tông ấy chắc hẳn là một ông cụ tóc tai bạc trắng, râu dài cả thước, vô cùng phù hợp với độ tuổi của ông ta; hoặc cũng giống như đạo hiệu của mình, là một người mặt mũi hiền hòa, từ bi như bồ tát, có khi giữa trán còn có một nốt ruồi son cũng không chừng.

Nàng nghe mọi người bàn tán nhiều, cảm tưởng như mình sắp phải đi gặp nguyên thủ quốc gia, dần dần cũng thấy hơi háo hức.

Trong thế giới tu chân có cả ma quỷ thần tiên này, là người đứng trên đỉnh cao của sức mạnh, Từ Tàng đạo quân có sức ảnh hưởng rất lớn, tới ngày y xuất quan, cả Canh Thần Tiên phủ như nổ tung.

Sáng sớm Liêu Đình Nhạn đã thấy mây tía phía đông dập dờn, mỹ lệ vô cùng. Đó không phải cảnh tượng tự nhiên mà là do các đệ tử dùng pháp bảo tạo ra. Điều khiển thiên nhiên không phải việc dễ dàng, cũng chỉ có Canh Thần Tiên phủ mới hoành tráng đến mức phái đệ tử làm mấy cái này để khuấy động không khí.

Thỉnh thoảng sẽ có tiên hạc to lớn và các loại chim xinh đẹp bay qua bay lại, trên lưng chúng nó chở lầu các hoặc đưa đón khách mời và các đệ tử ngoại môn trông giữ bên ngoài.

Mây mù phiêu đãng trong không khí đều là linh lực đậm đặc cô lại, do các vị trưởng lão mở địa mạch linh lực ra làm các linh mạch dưới Canh Thần Tiên phủ bốc hơi tạo thành những màn sương mờ ảo.

Linh thảo được tẩm trong linh vụ tỏa ra mùi hương thấm vào ruột gan, những người đứng trong linh vụ cũng sẽ cảm thấy mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều dãn ra, vô cùng sảng khoái.

Liêu Đình Nhạn đến đây đã được một thời gian, luôn thấy sầu não vì không biết phải tu luyện thế nào, thế nhưng khi đứng trong linh vụ, nàng ngạc nhiên nhận ra cơ thể mình bắt đầu hấp thụ những linh khí ôn hòa này, cả người như bay bổng, đầu óc cũng minh mẫn hơn.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được, tu luyện thật quá sảng khoái.

Tiếc là nàng không thể tu luyện kiểu này mãi được, nàng nằm trong đội cầm cờ đỏ... Nhầm nhầm, thuộc những người được cử đi phụng dưỡng, trước khi đến Tam Thánh sơn triều bái thì phải đi gặp mặt lãnh đạo cấp cao, chính là chưởng môn đại đại trong truyền thuyết, ông ta sẽ có vài lời dặn dò các nàng.

Nàng không mặc váy xanh của Thanh Cốc Thiên mà là váy trắng được phát cho, một trăm nữ đệ tử đều thống nhất mặc y phục này.

Như thường lệ, sư phụ đưa nàng tới nơi tập trung. đã mấy ngày qua, các sư huynh ai cũng được nở mày nở mặt, nhưng chỉ riêng sư phụ lại không mấy vui vẻ, sau khi đưa nàng đến đại điện tập trung thì lo lắng dặn dò nàng nhớ đừng kết thù kết oán với ai.

không phải máu mủ nhưng lại tri kỉ hơn cả thân sinh.

Đại điện Liêu Đình Nhạn đang đứng là nơi tráng lệ nhất nàng từng thấy, trên vách là vô số phù điêu điêu khắc tiên nhân đồ, được trang trí bởi mây tía bảy màu, hoa văn trùng điệp làm người nhìn hoa cả mắt. Thụy hạc, đèn vàng cao như người trưởng thành được đặt cạnh các ngọc trụ.

Nền đất vừa dày vừa cứng, sáng đến độ có thể soi được không biết tạo nên từ cái gì phản chiếu lại cảnh huy hoàng trong đại điện, như một thế giới ảo trong gương.

Có vài người cũng thấy kinh ngạc như Liêu Đình Nhạn, chẳng qua mấy nàng đều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đoan trang đứng giữa đại điện. Hoa sen lưu ly ở bên trên điện dần dần hiện ra vài bóng người mông lung, mấy lãnh đạo cấp cao không đến tận nơi mà dùng ảnh chiếu.

Liêu Đình Nhạn: Video hội nghị à, chuyên nghiệp ghê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!