Chương 19: Cột điểm kinh nghiệm tăng vọt

Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn chỉ còn hơi thở thoi thóp trong lòng ngực, bên miệng nàng chảy ra một tia máu, cả người run rẩy, gương mặt luôn luôn hồng nhuận bây giờ tái nhợt như tuyết.

một tay hắn ấn lên bụng Liêu Đình Nhạn, cẩn thận cảm thụ một phen, mày dần dần nhăn lại. hắn biết đây là cái gì, lần trước hắn còn cứu nàng một mạng, lần đó hắn cho rằng đã hoàn toàn giải quyết, nhưng không nghĩ tới vẫn chưa hết. nói như vậy, máu của hắn hẳn là có thể áp chế, dù không thể, sau đó lại ăn Nhật Nguyệt U Đàm cũng đủ giải độc, trừ phi đồ vật trong thân thể nàng cũng không phải ma độc hắn vẫn nghĩ.

Thủ đoạn của Ma Vực thật ra không phải không chịu nổi một kích như hắn tưởng tượng. Nhưng mà, nàng không phải là gian tế Ma Vực sao, tại sao một lần hai lần lại bị thứ này phản phệ?

Tư Mã Tiêu giơ tay bế nàng, đi lên hồ nước.

Liêu Đình Nhạn bị đặt trên mặt đất, liền thống khổ cuộn thành một đoàn, lại bị Tư Mã Tiêu mạnh mẽ duỗi ra. Nàng không mở được mắt, chỉ cảm thấy mình sắp đau chết.

Choang ——

một tay Tư Mã Tiêu đập vỡ ngọn đèn lưu li bên cạnh, mảnh lưu li nhỏ trong suốt tản ra, ánh huỳnh quang vàng nhạt nháy mắt hóa thành vô số ánh sáng đom đóm, bay múa khắp nơi trong điện.

Tư Mã Tiêu không để ý cái này, hắn giơ tay ấn lên mảnh lưu li vỡ, dùng bàn tay tràn ra máu tươi lấp kín miệng Liêu Đình Nhạn.

Nếu một chút máu tươi không áp được, vậy cho nàng uống nhiều một chút. Huyết nhục của tộc Phụng Sơn vốn chính là linh dược lợi hại nhất trên đời, đặc biệt là loại huyết mạch phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn của Phụng Sơn, máu trong thân thể ngày đêm bị linh hỏa thiêu đốt, vô cùng thuần túy, cơ hồ đã không coi là huyết, mà là dược.

Dù ngày trước người tộc Phụng Sơn còn rất nhiều, cũng vẫn trân quý nhất.

Trước đây hắn còn chưa có được năng lực cường đại, không thể tự bảo vệ mình, có nhiều người muốn máu hắn, nhưng hắn tình nguyện đổ lên mặt đất, cho một con rắn nhỏ bình thường, cũng không muốn cho những người đó. hiện tại, hắn tùy ý cho Liêu Đình Nhạn, còn không chỉ là một giọt hai giọt, hào phóng này nếu bị chưởng môn Sư Thiên Lũ thèm nhỏ dãi đã lâu biết được, phỏng chừng phải đau thịt chết mất.

Liêu Đình Nhạn đau đến cắn chặt hàm răng, Tư Mã Tiêu bịt miệng nàng cũng không đút vào được, máu tươi mang theo một chút kim sắc theo khóe miệng nàng chảy vào cổ.

Tư Mã Tiêu dứt khoát duỗi tay bóp cằm nàng, cứng rắn dùng tay bẻ khớp hàm ra. Để cho Tư Mã Tiêu bực bội chính là không thể quá dùng sức, nếu hắn không thu liễm sức lực một chút, là trực tiếp có thể kéo cằm rơi xuống.

Sinh thời hắn chỉ giết người, mấy lần cứu người đều là bởi vì nàng, chính hắn còn cảm thấy kỳ quái.

thật vất vả bóp miệng Liêu Đình Nhạn mở ra, muốn nhét ngón tay vào miệng nàng, cố tình hắn hơi buông tay, nàng lại bắt đầu giãy giụa, Tư Mã Tiêu không kiên nhẫn nổi, trực tiếp cắn một ngụm ở miệng vết thương trên cổ tay, ngậm một ngụm máu to lấp kín miệng nàng, toàn bộ rót vào cho nàng.

Rót vài ngụm, có thể là rót quá nhiều, sắc mặt nàng tái nhợt thực nhanh trở nên hồng nhuận, thậm chí hồng qua mức, cái loại hồng giống như bị ném vào nước ấm đun nóng.

Tư Mã Tiêu: …… Cứu người khó hơn giết người nhiều.

hắn lấy túi gấm nhỏ từ trong ngực Liêu Đình Nhạn ra, tìm vài miếng Phụng Sơn huyết ngưng hoa, cũng dùng sức nhét vào miệng nàng, chống cằm để nàng nuốt xuống.

Máu hắn quá nhiều chịu không nổi, dứt khoát làm tu vi của nàng tăng lên, như vậy tự nhiên sẽ không có việc gì.

Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo thao tác một hồi, không chỉ hoàn toàn tưới diệt thực cốt chi độc trong thân thể Liêu Đình Nhạn, còn làm nàng từ tu vi Luyện Khí kỳ thấp nhất, trực tiếp bạo trướng, qua Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên anh, một bước vọt tới Hóa Thần kỳ, so với sư phụ Động Dương chân nhân của nàng, tu vi còn cao hơn một đại cảnh giới, sáu tiểu cảnh giới.

Tu sĩ Hóa Thần kỳ, cho dù ở Canh Thần Tiên Phủ, cũng có thể làm tiểu mạch chủ của một nhánh núi.

Người khác tu luyện ba bốn ngàn năm, nàng chỉ dùng ba canh giờ. Canh Thần Tiên Phủ lập phủ nhiều năm như vậy, người may mắn giống nàng không vượt quá số lượng trong một bàn tay, rốt cuộc người giống Tư Mã Tiêu tùy hứng lại không chỗ nào cố kỵ như vậy cũng không nhiều lắm.

# mỗi lần té xỉu tỉnh lại đều phát hiện tiến độ được kéo đi một đoạn lớn #

Liêu Đình Nhạn từ trên giường ngồi dậy, cả người đều phát ngốc. Nàng phát hiện trong ý thức của mình thêm một đóa hoa nhỏ màu đỏ, rất giống đóa hồng liên hoa kia, lấy đóa hoa nhỏ này làm trung tâm, trong thân thể thêm một mảnh không gian dị thường rộng lớn.

Nàng nghiêng đầu, phát hiện ý thức của mình có thể xuyên qua đại điện và tường vây, nhìn được cảnh tượng bên ngoài, nàng có thể cảm thấy động tĩnh của rất nhiều sinh vật chung quanh, thật giống như nháy mắt biến thành thiên lý nhãn, còn có thuận phong nhĩ, không chỉ tinh thần cao gấp trăm lần, thân thể còn uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí cảm thấy mình có thể bay, có thể làm được rất nhiều rất nhiều việc, di sơn đảo hải, cũng chỉ là một lần trở tay.

Ta sao lại bành trướng đến lợi hại như vậy? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, gãi gãi đầu mình, cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh.

Tư Mã Tiêu nằm ở bên nàng, vẫn là khuôn mặt tái nhợt, nhưng môi lại không đỏ. Môi hắn bình thường vẫn đỏ, chỉ có lần hắn ở hồ nước lấy máu dưỡng hoa sen mới rút đi màu đỏ, hiện tại rất giống lần đó, đây đại khái biểu hiện của thiếu máu.

Nhìn hắn thực không thoải mái, một tay đáp ở trên bụng nàng. Liêu Đình Nhạn thấy miệng vết thương trên tay, theo bản năng liếm liếm môi. Tối hôm qua thiếu chút nữa nàng đã đau chết, nhưng lại không hoàn toàn ngất đi, đã xảy ra cái gì nàng còn thấy mơ mơ hồ hồ.

Hình như là được Tư Mã Tiêu cấp cứu, cảm giác dị dạng hiện tại trong thân thể nàng đó, đều là hắn cho.

Liêu Đình Nhạn trầm mặc thật lâu, tâm tình phức tạp. Nàng mạc danh đi vào thế giới này, trước nay chính là sống một ngày tính một ngày, bởi vì nàng ở chỗ này, chỉ coi mình như người khách qua đường, thế giới này dù rộng dù đẹp, đều không phải nhà nàng, thậm chí thân thể này cũng không phải của nàng, thân phận này nàng cũng không có gì đồng cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!