Trong sân có cả ngàn đệ tử tinh anh, ai không phải đệ tử nội môn trong các đại gia tộc của Canh Thần Tiên Phủ, từ lúc vừa sinh ra đã có tư chất cực tốt cùng với càng nhiều tài nguyên hơn người bình thường, từ khởi điểm đã là nhân sinh người thắng, người nào đi ra ngoài, cũng là nhân vật mà những môn phái nhỏ không thể trèo cao, tiện tay vung lên là có thể cắt đứt sinh tử của vô số người.
Nhưng hôm nay, ở trước mặt Từ Tàng Đạo Quân, bọn họ cũng trở thành con kiến, thân phận đã thay đổi hoàn toàn.
Tư Mã Tiêu chỉ tùy ý ngồi ở trên thềm ngọc, nhìn tựa như một người trẻ tuổi hơi có vẻ âm trầm, nhưng trải qua vô số giáo huấn máu me phía trước, không có ai dám coi hắn là không khí.
Người càng có năng lực có tâm kế có thân phận, thì càng không dám quang minh chính đại đắc tội hắn, bởi vì so với đệ tử bình thường bọn họ càng biết nhiều bí sự, vì thế đối với Tư Mã Tiêu người này lại càng thêm sợ hãi.
trên đài vốn dĩ hai đệ tử đánh cầm chừng, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói một câu, trong lòng đều có tính toán. Bọn họ biết Từ Tàng Đạo Quân giết người tùy ý, cũng không giống các đại năng để ý phe phái và giá trị của bọn họ, hắn không cố kỵ cái gì, chỉ là kẻ điên cường đại, cho nên hắn nói muốn giết, là thật sự muốn giết.
Trong đó ánh mắt một người thay đổi, nhìn về phía đệ tử đối diện, lại lần nữa ra chiêu đã mang lên sát khí. hắn nghĩ rõ ràng, chỉ sợ nếu như trong chốc lát trưởng bối trong nhà có tới, cũng không có khả năng ngăn cản trận tương sát này, rốt cuộc trong nhà hắn có một trưởng bối lúc trước cũng bị giết ở Tam Thánh Sơn, Từ Tàng Đạo Quân không phải vẫn êm đẹp đứng ở đây sao.
hắn vừa sửa lại chiêu, đệ tử đối diện kia cũng đã nhận ra, hai bên tuy nói có tình cảm mặt mũi, nhưng so ra kém tính mạng của bản thân. Trong nhất thời, hai người liền nghiêm túc đánh lên, sát chiêu tung ra.
Hai người tu vi không tồi, hiển nhiên đều được tài bồi cẩn thận, hiện giờ tranh chấp sinh tử, trường hợp có thể nói xuất sắc, chúng đệ tử vây xem đều nhịn không được nhìn kỹ, mà Tư Mã Tiêu người khởi xướng trận so đấu này, lại ngồi ở trên thờ ơ, lại chọn cặp tỷ thí tiếp theo ở trong đám người.
Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh hắn, Đại Hắc Xà vây quanh bên cạnh bọn họ, cả hai đều không có gì hứng thú với chuyện đánh tới đánh lui này, Liêu Đình Nhạn vẫn luôn không thích xem phim đánh võ, càng không muốn xem người chết.
Thái dương hơi lớn, nàng học bộ dáng Tư Mã Tiêu dựa vào trên vảy lạnh băng của Đại Hắc Xà, cảm thấy thoải mái hơn không ít, nàng quay đầu nhìn nơi xa có đàn chim hạc bay ở trên đỉnh núi, đếm xem có bao nhiều con hạc bay tới bay lui để giết thời gian.
Khi chưởng môn và những người khác đuổi tới Linh Nham Sơn Đài, thì cũng mới vừa phân thắng bại, một người trọng thương, một người tử vong.
Người tới không chỉ có chưởng môn, cung chủ của tám đại cung khác cũng tới, còn có những người trong gia tộc lớn nhỏ tin tức linh thông, tất cả đều cùng nhau chạy đến.
Các đại lão này ngày thường cũng không dễ kết bạn đi ra, đều là bởi vì sợ Tư Mã Tiêu đột nhiên nổi điên mà hoàn toàn nhổ hết một đống mầm tinh anh này.
Từ Tàng Đạo Quân.
Mọi người hành lễ với Tư Mã Tiêu, trên mặt vài vị cung chủ nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có một ít người trong nhà có đệ tử ưu tú bị chết là thật sự đau lòng, sẽ lộ ra một chút oán giận, lại cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Chưởng môn là nhất quán thái độ tốt, tiến lên nói:
"Sư tổ, sao lại có hứng thú tới xem mấy đệ tử tuổi nhỏ tỷ thí."
Tư Mã Tiêu dựa vào trên thân rắn đen, nhìn nhóm người áo mũ chỉnh tề, tiên khí phiêu phiêu này, nói:
"Nhàm chán đến hoảng, vừa rồi mới nhìn một lát, tiếp tục đi, lại chọn hai người ra, vẫn cứ là tử đấu."
Chưởng môn có định lực, có người đã không thể có định lực như vậy, đệ tử trong nhà nhiều, khó tránh khỏi có người được thương yêu hơn, nào bỏ được ở chỗ này dễ dàng bị chiết bỏ, lập tức có mạch chủ căng da đầu ra khuyên:
"Từ Tàng Đạo Quân, bất quá là tỷ thí, không bằng sửa tử đấu lại……"
Tư Mã Tiêu:
"Nhưng ta muốn nhìn thấy người chết."
hắn nhất nhất xem qua sắc mặt mọi người, bỗng nhiên nói:
"Ta từng nghe nói, rất nhiều năm trước, các đệ tử trong tiên phủ thường xuyên tử đấu, ở giữa sinh tử càng tăng lên tu vi của mình, bởi vậy khi đó cũng xuất hiện nhân tài lớp lớp, hôm nay xem ra, Canh Thần Tiên Phủ chúng ta đã xuống dốc."
hắn nói đến lời này, giọng lại chuyển:
"Hôm nay đệ tử ở đây, nếu có một người có thể thắng hai mươi trận tử đấu, sẽ có được một mảnh Phụng Sơn huyết ngưng hoa."
Liêu Đình Nhạn biết, hoa này, một mảnh cánh hoa là ngàn năm tu vi, nhưng nàng biết cũng vẫn không phải toàn bộ, hoa này thần kỳ ở chỗ, mặc dù tư chất như thế nào, vẫn trực tiếp gia tăng tu vi, mà tư chất càng kém, hiệu quả càng tốt, thí dụ như nếu có người tu vì ở Luyện Khí kỳ, thậm chí có thể lập tức trực tiếp vọt tới Nguyên anh, trong đó Trúc Cơ, Kết Đan kỳ, hai cửa ải khó khăn có thể toàn bộ bỏ qua, mà nếu tu vi cao thâm, vậy một ngàn năm tu vi này có thể trực tiếp làm người ta vượt qua bình cảnh, hơn nữa tuyệt không để lại di chứng, còn nếu như đã tới tuổi, tu vi lại ở điểm tới hạn không thể tăng lên nữa, dùng hoa này, đột nhiên thêm ngàn năm tu vi, vạn nhất vừa lúc vượt qua một cửa này, tới cảnh giới tiếp theo, là tương đương thêm được một mệnh.
Tư Mã Tiêu lời này vừa ra, đến nhóm chưởng môn mạch chủ phía dưới, còn có không ít đệ tử tất cả đều an tĩnh, biểu tình của mỗi người đều rành mạch ở trong mắt Tư Mã Tiêu, cảm giác của hắn quá mức nhạy bén, làm giờ phút này hắn tựa như đứng trong một mảnh hải dương tham lam, muốn hít thở không thông.
Liêu Đình Nhạn ở một bên làm bình hoa, bỗng nhiên bị Tư Mã Tiêu kéo sang. Nàng nhìn Tư Mã Tiêu nhăn mi cùng với biểu tình bực bội, cho dù bị hắn chôn ở trên lưng hút một ngụm, cũng không dám động đậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!