Ánh mắt của cậu bé khiến thiếu nữ thoáng nghĩ rằng mình đã mượn xác hoàn hồn vào một thế giới đầy ma quỷ, nơi mà chỉ cần mở cánh cửa này, trước mắt nàng sẽ là một biển quỷ quái vật ập tới.
Nhưng cậu bé nói: "Toàn là… kẻ bắt cóc, cả thôn Chu gia, toàn là chúng."
"Họ đều cùng một phe, che giấu và bảo vệ lẫn nhau…
Nếu thoát ra, chắc chắn sẽ bị bắt lại." Trong ánh mắt cậu bé hiện lên nỗi sợ hãi đã ăn sâu từ lâu: "Bao năm qua không ai có thể thoát khỏi đây, không thể chạy thoát được."
Thiếu nữ nghe vậy liền nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Hóa ra không phải là thế giới ma quỷ.
Nhưng điều này còn kỳ quái và đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Một làn gió lạnh thổi qua, khiến nàng càng tỉnh táo hơn, dần dần hiểu rõ tình huống trước mắt.
Nàng quay sang hỏi cậu bé: "Ngươi cũng bị bắt cóc tới đây sao—"
Trong ánh chiều tà ngày càng tối, cậu bé gật đầu, đôi mắt to tròn trông như một con chó con bị nhốt trong lồng, tội nghiệp và vô hại.
"Vậy mà ngươi còn dám giúp ta trói bọn họ lại."
Cậu bé nhỏ giọng nói: "Ta… ta đánh không lại ngươi."
Thiếu nữ nhìn cậu bé, chỉ thấp hơn nàng nửa cái đầu, dáng người trông có vẻ đã quen với công việc nặng nhọc.
Thân thể nàng hiện tại quá yếu đuối, lúc nãy chế ngự được hai người kia phần lớn là nhờ sự nhanh nhẹn và quyết liệt.
Cậu bé không phải đánh không lại nàng, mà là bị nỗi sợ hãi kiềm chế, không dám phản kháng.
Đây là một căn bệnh, cần phải chữa trị.
Thiếu nữ xoay người, bước trở lại trong nhà.
Cậu bé lập tức theo sau nàng.
Hai vợ chồng bị trói tay chân lúc này đã tỉnh lại, người phụ nữ đầy máu có lẽ vẫn còn chịu tác dụng của thuốc mê, chỉ có thể phát ra những tiếng rên yếu ớt.
Người đàn ông thì đang cố gắng thoát khỏi dây trói, nhưng không có tác dụng gì.
Kiểu trói này là do hắn dạy cậu bé, khi cậu giúp hắn trong những công việc thường ngày, giờ lại được dùng để trói hắn.
"Đồ phản bội!
Còn không mau cởi trói cho tao!" Vừa thấy cậu bé bước vào, người đàn ông nổi giận, ánh mắt đầy hung hãn: "Nuôi mày bao nhiêu năm mà không phân biệt được trong ngoài!
Xem tao không đánh gãy chân mày lần này!"
Trong mắt cậu bé hiện lên sự sợ hãi, nhớ đến những lần bị đánh đập bằng gậy gộc, thân thể run rẩy, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Ngay lúc đó, cây gậy dài thường được dùng để đánh cậu bé hiện ra trước mắt cậu.
Cậu bé theo bản năng lùi lại một bước.
"Đập gãy chân hắn đi." Giọng nói của thiếu nữ không có chút dư thừa: "Ngay bây giờ."
Cậu bé nhìn nàng, không thể tin vào tai mình.
"Nếu không, kẻ bị gãy chân sẽ là ngươi." Thiếu nữ một tay cầm cây gậy đưa cho cậu, tay còn lại cầm con dao dính máu vừa nhặt lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!