Đầu xuân tháng hai, tuyết bắt đầu tan dần, mầm non chuẩn bị đâm chồi, nhưng hơi lạnh vẫn còn buốt giá.
"Xoạt——"
Một chậu nước lạnh hắt thẳng xuống.
Cái lạnh thấu xương như một bàn tay vô hình kéo mạnh về sợi ý thức mơ màng đang chìm dần vào cõi vĩnh hằng.
"Có vẻ như thật sự tắt thở rồi…"
"Đúng là xui xẻo!
Mọi khi cho uống thuốc cũng chừng ấy liều lượng, sao lần này lại lấy mạng cô ta chứ!
Sáu mươi lượng bạc đặt cọc đã nhận rồi, đêm nay biết kiếm đâu người khác để thay thế đây!"
"Chát!"
Cơn đau nhói trên má, thiếu nữ bị vứt vào góc tường, toàn thân ướt sũng, đôi mắt nhắm chặt, khẽ cau mày.
"Ha, con tiện nhân này đúng là giả chết!"
Mái tóc rối bời bị một bàn tay túm mạnh, thiếu nữ theo bản năng mở mắt, đập ngay vào mắt là gương mặt hung tợn của một gã đàn ông trung niên đầy đốm tàn nhang.
"Còn sống thì đứng dậy ngay cho tao!"
Đau đớn từ mái tóc bị kéo và tình cảnh nguy hiểm trước mắt khiến thiếu nữ không kịp suy nghĩ gì thêm.
Theo bản năng, nàng nhanh chóng phản ứng, dùng lực đẩy mạnh, tay nắm chặt cánh tay gã đàn ông và bẻ ngược lại, đồng thời chân phải đá mạnh vào phía dưới người hắn.
Động tác nhanh nhẹn, nhưng sức lực không đủ mạnh.
Chỉ có điều, gã đàn ông hoàn toàn không phòng bị, cũng không ngờ rằng nàng lại phản kháng, hơn nữa còn nhanh như vậy —
Nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của gã, thiếu nữ cảm nhận có điều bất thường trong cơ thể, ánh mắt nhanh chóng đảo qua xung quanh.
Nàng lùi một bước, khẽ đá chân trái, con dao nhỏ trên đống bao tải gần đó bay lên, được nàng chộp gọn vào tay và nắm chặt trước ngực.
"…
Con khốn nạn này, ăn gan hùm mật gấu rồi sao!"
Gã đàn ông tức giận và sợ hãi.
Cô gái này rõ ràng nhút nhát, suốt đường chỉ biết khóc lóc xin tha, cầu hắn cho về nhà.
Hắn chỉ cần lấy dao ra, nàng liền sợ đến mức không dám mở miệng.
Vậy mà bây giờ, cô gái yếu ớt này lại dám cầm dao chĩa vào hắn!
Người phụ nữ phía sau gã, cũng bị hù dọa, vừa tức giận vì sự "không biết điều" của thiếu nữ, vừa chửi rủa bước lại gần.
Đến khi đứng bên cạnh gã đàn ông, bà ta mới thấy rõ gương mặt của thiếu nữ.
Người bị gã đàn ông mang về, từ bao tải lôi ra đã ngất xỉu.
Dù có thể nhìn thấy làn da nàng rất đẹp, nhưng ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Nhưng lúc này, thiếu nữ với quần áo ướt sũng, mái tóc đen dài tán loạn, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc lại trở nên càng thêm thoát tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!