Chương 44: (Vô Đề)

Ánh đèn thành thị rực rỡ mới lên, liếc mắt một cái là không nhìn thấy những hàng xe chỉnh tề trên đường, đèn hậu màu đỏ lập lòe trong đêm, kéo ra một ảo ảnh mông lung.

Sân bay đèn đuốc sáng trưng, tựa như ban ngày, mọi người kéo vali đi tới đi lui.

Đào Tri Việt đứng ngoài thông đạo kiểm tra an ninh, nhìn Hoắc Nhiên hôm nay vẫn luôn chậm nửa nhịp, buồn cười nói: "Có phải anh nên trả lại ba lô cho tôi rồi không?"

Ngày hôm qua khi lên đường, ngoại trừ lọ thủy tinh nặng nhất thì cũng chỉ là những đồ vật cần thiết như chứng minh thư, sạc điện thoại, quần áo tắm rửa linh tinh cũng không mang, hiện tại trong túi đã trống rỗng.

Hoắc Nhiên nghe vậy thì phản ứng lại, có chút lưu luyến không rời bắt lấy chiếc ba lô mình đã đeo trên vai gần như cả ngày, đưa cho cậu.

"Nhẹ quá, tôi cũng quên mất."

Hắn thoáng nhìn dòng người liên tục đi về phía trước của trạm kiểm soát an ninh, lúng ta lúng túng nói: "Em phải đi rồi, dọc theo đường đi quá kẹt xe nên cũng không ăn được bữa tối đàng hoàng."

"Thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày cứ như vậy đã kết thúc rồi."

Đào Tri Việt cũng có cảm giác như vậy, rõ ràng hôm nay bọn họ đã đi đến rất nhiều nơi, nói với nhau rất nhiều chuyện, có vô số hồi ức.

Nhưng khi tới thời khắc chia tay, thời gian vẫn cứ luôn ngắn ngủi như vậy.

Lòng bàn tay vẫn còn sót lại chút hơi ấm của đối phương, Đào Tri Việt che giấu nỗi phiền muộn, cười trả lời hắn.

"Ngày mai phải đi làm nên chỉ có thể vội vàng trở về, lát nữa cũng có thể ăn trên máy bay."

"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, tôi đã từ chức, ngày mai sẽ bắt đầu làm ở công ty mới, đồng nghiệp đều rất tốt, hoàn cảnh làm việc cũng rất thoải mái, ở biệt thự."

Đào Tri Việt cường điệu nói: "Hình như tôi đã nói với anh rồi, lúc trước tôi là lập trình viên trong một công ty game, hiện tại đi ăn máng khác tại công ty này, hẳn là tôi sẽ làm ra những game mà khiến tôi đam mê, mức lương cũng rất tốt nên tôi sẽ làm thật vui vẻ."

"Trước đó tôi vẫn không nói, là bởi vì tôi muốn trực tiếp gặp mặt nói với anh điều này."

Hoắc Nhiên nhìn biểu tình hưng phấn không kiềm chế của cậu, hắn cũng cười rộ lên: "Thật tốt, em nhất định sẽ làm việc xuất sắc, ngày đó khi thấy em điền phiếu trắc nghiệm khảo sát thì tôi đã cảm thấy vậy, mặc dù tôi nhìn không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được."

Không ai là không thích được người khác khích lệ.

Vì thế Đào Tri Việt vững vàng gật đầu, "Nói thẳng ra thì không tính là quá tệ, nhưng vẫn còn có thể cải thiện."

Nghe thấy Đào Tri Việt nhắc tới công việc của mình, Hoắc Nhiên cũng trở nên cảm khái, "Sau khi về, tôi cũng sẽ nỗ lực, hai tháng trước tôi vẫn không làm gì, hàng ngày vẫn luôn giao tiếp với mọi người, những người cần biết đều đã biết, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dồn tâm sức làm chính sự."

"Cố lên." Tư duy Đào Tri Việt nhảy lên một chút, "Trông chúng ta giống như hai học sinh tiểu học phải học hành chăm chỉ sau khi thề thốt với nhau vậy?"

"Giống thật." Hoắc Nhiên nghiêm túc hứa, "Tôi sẽ chăm chỉ học tập, bất kể là công việc hay là tình yêu."

Một mối quan hệ yêu đương vừa được thiết lập, giai đoạn mới của cuộc đời cũng mới bắt đầu, tất cả đều cần phải học.

"Cho nên, vào thời khắc rất có ý nghĩa này, có phải là nên có một nghi thức kỷ niệm không?" Hoắc Nhiên đổi đề tài nói.

Đào Tri Việt không theo kịp tiết tấu của hắn, vẻ mặt mờ mịt: "Nghi thức gì?"

Vừa dứt lời, Hoắc Nhiên đã giang rộng hai tay, dùng sức ôm chặt người trước mặt vào lòng.

Đào Tri Việt đột nhiên lao vào một vòng tay ôn hòa ấm áp, hơi thở bên tai cọ qua sợi tóc của đối phương, như thể đang nhẹ nhàng cọ qua trong lòng một chút.

Sau một lúc sững sờ, cậu nâng tay lên, chậm rãi ôm chặt đối phương từ phía sau lưng.

Cái ôm này bình tĩnh kéo dài.

Bên ngoài nhà hàng lẩu ngày đó, Đào Tri Việt chỉ là vội vàng mà ôm Hoắc Nhiên một chút, giống như chuồn chuồn lướt gió, thậm chí còn không nhớ rõ nhịp tim của đối phương.

Hiện tại cậu đã nghe thấy được, dồn dập hữu lực, tương tự như nhịp tim của chính cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!