Hoắc Nhiên thiếu chút nữa là không cầm chắc điện thoại rồi.
Tay hắn run lên, khó khăn lắm mới bắt được cái thân máy bóng loáng kia, giám đốc rạp chiếu phim ở bên cạnh sốt sắng nhìn chằm chằm hắn cũng run người lên, sợ nhìn thấy một hiện trường tan nát của một âm thanh thanh thúy nào đó.
Hoắc Nhiên hít sâu, nhắm mắt, mở mắt ra, gấp không chờ nổi nhìn vào màn hình, không hề có bất cứ sự biến hóa nào hết.
Nó thực sự đang xảy ra rồi, không phải là ảo giác.
Đào Tri Việt mời hắn đi ăn lẩu.
Đào Tri Việt mời hắn ra ngoài mặt đối mặt cùng nhau ăn lẩu.
Đào Tri Việt chủ động mời hắn đến gặp.
Giờ phút này, Hoắc Nhiên đang rất muốn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, vọt tới sân bóng rổ vung bóng lên ném vào rổ, bởi vì như thế thì hắn có thể nhảy cao lên một cách hợp tình hợp lý, nhân tiện trút bỏ hết tất cả tâm tình nóng rực vào giá đỡ bóng rổ mạnh mẽ.
Nhưng mà điều kiện không cho phép, bây giờ xung quanh hắn là giám đốc của các chuỗi rạp chiếu phim trong thành phố đang ngồi nghiêm chỉnh báo cáo với hắn về tình hình tặng hoa ngày hôm nay, đại đa số trong đó là thương hiệu rạp chiếu phim dưới quyền Hoắc thị, bốn bỏ năm lên, tất cả những người này đều là nhân viên của hắn.
Không thể thất thố trước mặt nhân viên được.
Mặc dù hắn đã gần như nhảy cẫn lên khỏi ghế.
Hoắc Nhiên siết chặt nắm tay, nắm thành một cục để ở bên mặt, cố gắng ngăn chặn khóe miệng đang không khỏi nhếch lên.
Bởi vì dùng sức quá mức, nên cả người hơi có chút run rẩy nhè nhẹ.
Trong lúc hắn đang xử lý cảm xúc của mình, mấy người trung niên đang không ngừng trao đổi ánh mắt, không khí bất an và nôn nóng.
Cuối cùng, một giám đốc rạp chiếu phim trong đó thấp thỏm mở miệng: "Hoắc tổng, có phải có chỗ nào xảy ra vấn đề không?"
Hoắc Nhiên nói theo phản xạ: "Không có."
Một nhóm người đồng loạt thở một hơi nhẹ nhõm, đang muốn thả lỏng thì lại nghe hắn hỏi: "Ở chỗ này quán lẩu nào là tốt nhất?"
Nghe vậy, bọn họ đều mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập mê mang.
Hoắc Nhiên cảm thấy vấn đề này nên hỏi người địa phương, hắn bắt đầu nghiêm túc miêu tả: "Nồi dầu đỏ dưới đáy phải thơm, không thể quá cay, nước dùng nhất định phải từ nước hầm xương mà ra, thơm ngon thuần nồng màu trắng.
Rau dưa và thịt phải tươi ngon, thịt dê và thịt bò được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tây Bắc đến đây, rau thì phải là loại ra hữu cơ, tốt nhất là đặc sản ẩm thực ở chỗ này."
Nói nói, Hoắc Nhiên lập tức lật lại bản ghi nhớ trên điện thoại, tìm thấy ghi chú được hắn viết vào đêm hôm đó, hắn dựa vào những món muốn đề cử, chọn ra những món ăn nhẹ mà hắn nghĩ rằng Đào Tri Việt sẽ thích.
"Phải có bột nếp thạch đá, dùng tay làm thủ công, vị ngon nhất.
Hmm......! Gạo đỏ nhân kim sa, chính là bánh cuốn trong đó là nhân tôm thịt màu vàng óng xốp giòn, hương vị rất đặc biệt, hơn nữa còn có bánh bao có súp gạch cua, có trà sữa được yêu thích ở đây, phía trên có kem và các loại hạt, uống rất ngon."
Vừa đến lúc ăn tối, dưới sự miêu tả tỉ mỉ của hắn, đã có bụng của một số người phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Một giám đốc rạp chiếu phim cơ trí nuốt nước miếng, ông kết nối được việc tặng hoa và ăn lẩu đã tìm thấy một ý tưởng.
"Quán lẩu nổi tiếng nhất ở chỗ chúng tôi có tên là Vớt Ánh Trăng, đồ ăn ở đó rất ngon, rất được các cặp đôi trẻ tuổi hoan nghênh, trà sữa bán trong quán đó rất nổi tiếng, nhưng đồ ăn trong đó chỉ có lẩu.
Những món khác có thể nhờ người khác mua rồi mang tới, hoặc là trực tiếp mời đầu bếp đến cửa hàng chế biến theo sở thích của mình."
Ông quay đầu nhìn sắc trời, có chút lo lắng: "Nhưng mà bây giờ đã hơn 6 giờ, Vớt Ánh Trăng chắc chắn đã kín bàn, có khả năng không kịp để chuẩn bị."
Hoắc Nhiên bị câu nói "Rất được các cặp đôi trẻ tuổi hoan nghênh" kích động rồi, trong lúc nhất thời có chút chết máy.
Thật lâu sau, hắn ra vẻ trấn định ho khan vài tiếng, cúi đầu, đưa ra lời khen ngợi rất chi là vững vàng: "Ông nói rất có lý, vậy thì định vào tối mai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!