Đào Tri Việt đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ mới về tới nhà.
Cậu không ăn tối, bụng thì trống trơn nhưng lại không cảm thấy đói.
Mọi thứ diễn ra như thường trong một căn phòng một mình quạnh quẽ, Đào Tri Việt liếc mắt một cái là nhìn thấy vị thần Cupid được dán ở chỗ bàn ăn.
Khi đó Đào Tri Việt mới vừa nghỉ việc ở công ty cũ, cảm giác bất lực rời đi thật không dễ chịu, vì thế mỗi ngày cậu đều cầu nguyện cho Hoắc Nhiên và Thẩm Niệm hãy nhanh gặp nhau rồi rơi vào bể tình, giúp cậu sớm ngày có được sự tự do.
Một ngày nào đó cậu đột nhiên đột phá ý tưởng, đi in một bức họa của thần Cupid, dán ở trên tường để biểu đạt lòng thành của mình.
Loại hình vi này nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, lúc đó Đào Tri Việt cảm thấy việc này chơi rất vui, coi như một thú vui hiếm có trong cuộc sống bình thản này của cậu.
Nhưng bây giờ nhìn vị thần tình yêu nhỏ nhắn mũm mĩm này, Đào Tri Việt tự dưng lại cảm thấy phiền muộn vô cớ.
Hoắc Nhiên và Thẩm Niệm trong cuốn sách gốc thực sự quá hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc này lại khiến cậu đang đơn phương thất tình cảm thấy thật bi thương.
Nếu như dựa theo cốt truyện, cậu và Hoắc Nhiên yêu nhau thì sẽ gặp phải tai nạn xe hơi; rồi thì thoát ra khỏi cốt truyện lần đầu tiên động tâm thì lại gặp phải một người đàn ông thẳng tắp.2
Đào Tri Việt cảm thấy cuộc đời thứ hai của mình sao mà chua chát quá.
Thở dài, Đào Tri Việt đến bàn ăn lấy bức họa Cupid xuống.
Vốn dĩ là cậu muốn vò nát vị thần tình yêu nhỏ nhắn này thành một cục rồi ném vào thùng rác, nhưng cậu đã do dự chốc lát và không thể làm được.
Đào Tri Việt gấp tờ giấy A4 hơi ố vàng này lại, lấy Loratadine trong ba lô ra, đặt chúng bên cạnh nhau rồi cất vào ngăn tủ trên cùng của giá sách.
Coi như là một món quà lưu niệm.1
Khi một đường đi bộ trở về, đầu óc của Đào Tri Việt trống rỗng, tinh thần lạc trôi, vẫn luôn không hề chú ý động tĩnh của điện thoại.
Lúc này lấy ra thì mới thấy trên màn hình đầy những tin nhắn chưa đọc của HR.
[ HR: Bác sĩ Đào, vừa rồi tôi trở về tìm cậu ấy, cậu ấy hình như đã đi rất xa rồi, tôi không thể tìm được. ]
[ HR: Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy thật mất mát, với tôi mà nói, đây là một cảm xúc rất đặc biệt. ]
[ HR: Vốn dĩ trước đó tôi muốn hỏi bác sĩ Đào một chuyện, tôi có một đồng nghiệp, hễ cứ nhìn thấy tôi là đỏ mặt, mặc dù chưa bao giờ nói rõ bất cứ chuyện gì nhưng tôi vẫn không biết nên làm thế nào để ở chung với cậu ấy. ]
[ HR: Vừa rồi tôi đã nghĩ cẩn thận, đó chính là thích mà bác sĩ Đào đã tả đúng không. ]
[ HR: Cho dù đối phương làm gì thì đều khiến tôi bị thu hút, tôi vẫn muốn nhìn cậu ấy, rồi mặt sẽ nóng lên. ]
[ HR: Nhưng khi tôi nhìn cậu ấy, tất cả những thứ tôi tưởng tượng trong đầu đều là người bạn chưa từng gặp mặt. ]
[ HR: Tôi cảm thấy, tôi thích người bạn kia của mình. ]
Thấy cậu đã lâu không trả lời, HR cẩn thận hỏi một câu.
[ HR: Bác sĩ Đào đang tăng ca sao? Có phải tôi đã làm phiền anh rồi không, thực xin lỗi. ]
Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở chỗ này.
[ "HR" vỗ vỗ tôi. ]
Đào Tri Việt có chút kinh ngạc, không ngờ hành trình tinh thần của HR lại tương tự cậu đến thế.4
Trên mạng có rất nhiều người trộn giữa anh ấy với cô ấy, mà trong lòng Đào Tri Việt đã sớm chắc chắn rằng HR là một thẳng nam nên không để ý thấy toàn màn hình đều là ký tự "cậu ấy" kia.2
Cho dù HR thích ai thì trước đó cậu đã hứa sẽ giúp HR giải quyết các vấn đề tình cảm, như vậy thì ít nhất cậu cũng sẽ giúp anh ấy thoát khỏi sự theo đuổi của ba người đồng tính kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!