Đào Tri Việt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, biểu tình có chút ngây ra.
Cả đời này cậu chưa từng gặp một người có ngoại hình xuất chúng như vậy, cho dù so với rất nhiều thần tượng minh tinh thì anh ta cũng không kém cạnh chút nào.
Mãi đến khi người nọ có chút ngại ngùng, lại nhẹ nhàng nói một tiếng xin chào thì Đào Tri Việt mới dám xác định đối phương là đang thực sự nói chuyện với cậu.
"Không cần xếp hàng sao?" Cậu hỏi một cách không chắc chắn.
"Không cần xếp hàng, đây là một nơi chơi thử đặc biệt, là nơi khán giả được mời tham gia một cách ngẫu nhiên."
Giọng điệu của người đàn ông rất thành khẩn.
Trong lòng Đào Tri Việt phảng phất như sinh ra cảm giác trúng số vi diệu, biểu tình còn có chút ngốc.
Kết quả cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên công tác phía sau người đàn ông, vẻ mặt của đối phương thế nhưng giống cậu như đúc.
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Đào Tri Việt, nhân viên công tác giống như đã tìm được đồng minh, vội gật đầu không ngừng với cậu, thậm chí còn vẫy vẫy tay.
Đào Tri Việt:......
Sao cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
"Anh là nhân viên công tác sao?"
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, cậu vẫn hỏi cái vấn đề ngớ ngẩn với đáp án rõ rành rành này.
Người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu, nghe vậy thì rũ mắt xuống, nở một nụ cười có hơi thẹn thùng.
"Không phải, tôi là khán giả may mắn đầu tiên được chọn."
Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình đã hoa mắt trước nụ cười của đối phương.
Cậu nỗ lực giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà trộm đánh giá ánh mắt đối phương.
Dáng người cao lớn thon dài, cách một chiếc áo thun hơi mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cong cơ bắp cuồn cuộn của đối phương.
Khuôn mặt góc cạnh, đường cong của cằm ưu việt, ngũ quan lập thể thâm thúy, gần như hoàn toàn nằm trong thẩm mỹ của cậu.2
...... Không được, nếu như nhìn nữa thì bản mặt này sẽ chín mất.
Đào Tri Việt quẫn bách quay mặt đi, vừa lúc nhân viên công tác tiến lên đón tiếp.
"Hai vị tiên sinh, địa điểm đã chuẩn bị xong, hai khán giả may mắn còn lại đã được nhân viên khác đưa tới, xin mời hai người theo tôi."
Theo sau nhân viên công tác, Đào Tri Việt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cậu nghĩ, có phải trong khoảng thời gian gần đây cậu đã tiếp xúc quá ít với người khác giới không...... Không đúng, quá ít đồng tính, nếu không thì sao cậu lại thất thố như vậy chứ.
Không biết có phải là ảo giác của Đào Tri Việt không, soái ca áo thun trắng kia hình như cũng đang nhìn trộm cậu.
"Cậu rất nóng sao? Có cần cởi khẩu trang ra không? Tôi thấy lỗ tai cậu đỏ ửng rồi."
Soái ca áo thun trắng lộ ra biểu tình quan tâm và chân thành, nhưng lại nói ra những điều khiến người ta dở khóc dở cười, điều này khiến Đào Tri Việt bất giác nhớ đến một người khác.
Bác sĩ Đào, anh đang uống trà sao?
"......" Đào Tri Việt vô cùng may mắn vì mình vẫn còn mang khẩu trang, "Cảm ơn, tôi không nóng, chỉ là da dẻ dễ bị ửng đỏ thôi."
"À, đó là do da nhạy cảm đúng không." Soái ca áo thun trắng tự hỏi một chút, "Em gái tôi cũng bị như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!