Chương 14: (Vô Đề)

Thứ ba, trung tâm triển lãm thành phố Tấn Bắc.

Mặc dù hôm nay là ngày cần đi làm nhưng trước cổng Trung tâm Hội nghị và Triển lãm vẫn có một đám đông ồ ạt, các tuyến đường xung quanh chật như nêm cối, tiếng còi xe không ngớt bên tai.

Kiếp trước Đào Tri Việt sống trong thành phố lớn tập trung nhiều tài nguyên văn hóa lớn nhất cả nước, bốn mùa quanh năm không ngừng diễn ra các hoạt động giải trí và văn hóa khác nhau, vào những ngày nghỉ thì thỉnh thoảng cậu sẽ đi dạo ở những buổi triển lãm mà mình hứng thú, cho nên cũng xem như là có chút kinh nghiệm.

Cậu xuống trạm xe buýt công cộng thật sớm, khi cậu từ từ bước đến cổng hội trường với chiếc ba lô trên lưng thì cả dòng xe cộ chỉ mới nhích nhích về trước khoảng chừng 100 mét.

Xung quanh tiếng người ồn ào, nét hưng phấn và chờ mong đều hiện hữu trên khuôn mặt mỗi người, trong đám đông có không ít cosplayer hóa trang thành các nhân vật trò chơi nổi tiếng lao qua, rất nhiều người đều cầm điện thoại chụp ảnh, cũng có một vài nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp liên tục tách tách đoản pháo □□ của họ.1

Đào Tri Việt sờ chiếc khẩu trang trên mặt, chắc chắn đã mang ngay ngắn rồi thì mới bước đến phía sau hàng đợi của những khán giả bình thường, an tĩnh chờ đợi để được vào phòng.

Sống một mình quá lâu rồi, gặp lại một dòng người dày đặc như vậy thật là có chút không quen.

Trước mặt cậu là hai cô gái rất có sức sống, đang ríu ra ríu rít nói chuyện tung trời.

"Lát nữa chúng ta đến phòng triển lãm nào trước đây?"

"Phòng A1 đi, tớ thực sự rất mong chờ trò chơi thử nghiệm Chiến tranh hoa hồng!!!"

"Có phải là trò chơi có hình ảnh rất đẹp không, tất cả đều là nhân vật nữ đáng yêu luôn!"

"Đúng đúng, tớ với nhiều chị em đã đặt lịch hẹn cho bản beta công khai rồi, không biết hôm nay chúng ta có thể xếp hàng để chơi thử không nửa, tớ nghe nói năm ngoái có những người xếp hàng tám tiếng đồng hồ để chơi nhưng lại không tới lượt QAQ"

"Tớ tin là mấy cái cậu gửi nhất định sẽ thành công! A, mau xem kìa —— chị gái Yusha kia thật xinh quá, vừa đẹp vừa nhanh! Bên trái bên trái kìa!"

Đào Tri Việt bị bắt phải nghe không tự chủ được cũng nhìn sang hướng đó, cô gái này là một nữ cosplayer trang điểm Âu Mỹ, quả thật rất xinh đẹp.

Cô gái tóc ngắn cũng vừa vặn quay đầu lại nhìn, ánh mắt thoáng nhìn thấy động tác của Đào Tri Việt thì lập tức chọt chọt cánh tay bạn mình, bắt đầu nhỏ giọng kề tai nói nhỏ: "Nhìn phía sau kìa! Một anh trai nhỏ thiệt đẹp trai!"

"Tớ nhìn xem, người ta mang khẩu trang mà, từ chỗ nào mà cậu nhìn ra......"

"Nhỏ giọng cái coi chừng bị nghe thấy á!!" Cô gái tóc ngắn phóng thấp âm thanh gấp bội, "Đôi mắt kia đẹp như vậy, sao có thể lại không đẹp trai được! Á, tớ muốn cởi bỏ cái khẩu trang kia rồi khang khang(?) một anh chàng đẹp trai hoàn chỉnh quá à!"4

...... Thực ra những lời này cậu đã nghe thấy hết rồi.

Đào Tri Việt có chút xấu hổ, cũng may là có khẩu trang che đi biểu cảm, chớ nếu không là cậu sẽ đỏ mặt luôn.

Khi Đào Tri Việt mới vừa xuyên thư, lúc soi gương thì cậu phát hiện cơ thể mình giống như lúc cậu còn trẻ, thậm chí một số chỗ đặc biệt trên cơ thể cũng giống y như đúc, tựa như mang cả người và hồn phách đến nơi này vậy, điều này khiến cậu có cảm giác an tâm không giải thích được.

Cho nên cậu mới nhanh chóng chấp nhận một chuyện kỳ lạ như là xuyên thư này.

Nếu như sau khi chết rồi tỉnh lại phát hiện mình đang trong cơ thể của một người khác, bảo đảm cậu sẽ sợ đến mức đứng tim luôn, trực tiếp chết ngay tại chỗ một lần nữa.

Kiếp trước Đào Tri Việt bận rộn với công việc, lôi thôi lếch thếch, ngày nào cũng mặc một chiếc áo ca rô đúng chuẩn một lập trình viên, còn bởi vì cường độ công việc quá cao mà bị cận thị, trên mũi cậu là một chiếc kính gọng đen kiểu cũ, tóc tai thì lộn xộn, thỉnh thoảng có nữ đồng nghiệp cảm thán cậu là có ngũ quan đoan chính thanh tú thì cậu chỉ coi đó như một trò đùa.

Sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, lúc tỉnh lại, cậu vẫn lựa chọn cách sống bình phàm như thường, từng bước mà sống, nhưng dường như đã có điều gì đó thay đổi.

Trước kia cậu có nghe người ta nói tâm sinh tướng, nhưng sự lý giải của cậu lúc đó còn hời hợt, cho tới hôm nay khi rửa mặt vào buổi sáng và nhìn thấy mặt mình trong gương, Đào Tri Việt thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hoảng hốt.

Cùng một cốt cách cùng một ngoại hình, nhưng thoạt nhìn là một người không giống như ngày xưa.

Tuy nhiên do phương diện giao tiếp hạn hẹp, Đào Tri Việt rất ít khi nghe người khác đánh giá về bản thân cậu, các đồng nghiệp có đôi khi là sẽ thổi phồng khen ngợi thì cậu cũng cho rằng là nhờ năng lực nghiệp vụ của mình khá tốt nên cũng không bao giờ coi trọng.

Ở công ty bên cạnh có một số cô gái mời cậu ra ngoài chơi, nhưng bởi vì thẹn thùng và tương đối rụt rè, nên sau khi cậu uyển chuyển từ chối thì các cô gái đó không đi theo nữa.

Cho nên khi giáp mặt hai cô gái trạc tuổi mình khen mình quá khoa trương, Đào Tri Việt có chút co quắp, theo bản năng sờ sờ lỗ tai nóng lên.

Kết quả là hai cô gái trộm nhìn thấy một màn này, bắt đầu túm lấy tay đối phương, thiếu điều nhảy cẫng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!