Khi còn bé Giang Dã là một người ngây thơ, rất nhiều người đều nói như vậy, đây vốn là một từ ngữ rất đẹp để hình dung người đơn thuần và chân thành. Cũng không biết tại sao, sau khi mọi người nói ra hai từ này lại thường mang theo một cảm giác châm chọc.
Hắn thừa hưởng tính cách của gia đình bên mẹ, mẹ Giang Hoài Tố lớn lên trong một gia đình giàu có, là một người phụ nữ tri thư đạt lễ, ôn tồn lễ độ, gần như có thể xưng là chói lọi trên trời, khi hắn được cậu mình là Giang Hoài Chân đặt tên, tính tình của hai anh em là có thể nhận thấy một chút.
Hoài chân bão tố, minh dã thực bình.
*Hoài chân bão tố: Nguyên văn (): Đề cập đến nhân cách và phẩm chất đạo đức trong sáng, cao quý, giản dị, khiêm tốn.
*Minh dã thực bình: Nguyên văn (): Dùng để chỉ việc đối xử chân thành với mọi người và chia sẻ nỗi đau khổ.
Đây là mong đợi đơn giản lại khó khăn nhất đối với một người.
Trong những năm tháng tuổi thơ đẹp như cổ tích, Giang Dã nhớ rõ những đoạn ngắn đều là mỹ lệ xán lạn.
Một người mẹ dịu dàng thiện lương, một người cậu nho nhã hào phóng, một ông ngoại nồng hậu hiền từ, một khu vườn sau nhà đẹp như tranh vẽ, những cuốn sách bí truyền được sắp xếp gọn gàng trên giá gỗ, ánh mặt trời chiếu vào những món đồ chơi.
Còn có một người cha luôn vùi đầu trong thư phòng liều mạng làm việc, cho dù có về muốn như thế nào cũng không quên vào bếp nấu cho vợ một chén canh nóng hổi.
Một đại tiểu thư nhà nghèo không rành thế sự cùng với một tiểu tử nghèo tâm chí kiên định, không có khắc khẩu, không có khập khiễng, chỉ có một tình cảm sâu đậm khiến người ta hâm mộ không thôi.
Khoảng thời gian hạnh phúc giống như một chuỗi bong bóng không có tỳ vết, lơ lửng trên không trung rồi trôi nổi về phía trước, không biết sẽ rơi xuống đất ở nơi đâu.
Từ nhỏ Giang Dã đã đọc rất nhiều sách nên nên trưởng thành hơn một ít so với bạn bè cùng lứa tuổi, từ những trang sách hắn học được nhiều bài học cuộc sống, nhưng vẫn thuần túy tin rằng ở hiền gặp lành, giàu lòng nhân từ, giống như một nhà bên mẹ vẫn luôn kiên trì như vậy.
Hắn là một đứa nhỏ ngây thơ vui sướng.
Giang Dã lần đầu tiên ý thức được một tầng hàm nghĩa khác của từ ngữ này là khi hắn năm tuổi, các bạn học mẫu giáo đến nhà hắn chơi, người hầu bưng lên trà bánh tinh xảo, bọn nhỏ ríu rít phân công nhân vật, đó là biểu diễn một vở kịch bằng tiếng Anh cho tất cả các bậc cha mẹ trong báo cáo cuối tháng.
Giang Dã là người nói tiếng Anh giỏi nhất trong lớp, giáo viên hy vọng hắn diễn vai hoàng tử, nhưng ai cũng muốn đóng vai chính, đều muốn nói lời thoại nhiều nhất, như vậy thì sau khi về nhà là có thể được cha mẹ khen.
Hắn an tĩnh nhìn các bạn học ầm ĩ tranh giành nhân vật, còn có đứa nhỏ vừa nói vừa khóc, nói mình chỉ muốn đóng vai hoàng tử thôi, đây là câu truyện cổ tích mà nó thích nhất, nó nhất định phải diễn vai hoàng tử, khi nói thì nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, Giang Dã đành rút khăn giấy đưa qua.
Cuối cùng tất cả các nhân vật đều đã được phân xong, hắn chủ động nói diễn cái cây mà không ai muốn diễn, câu thoại duy nhất của hắn là thông báo kết thúc như một người đứng ngoài cuộc: Từ đây, hoàng tử và công chúa mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.
Khi đó cha hắn là Giang Tùy An đứng ở cầu thang theo dõi rất lâu, mãi cho đến khi các bạn học rời đi.
Ông ở trên cao nhìn xuống Giang Dã, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai nhỏ không hiểu ra làm sao nói: "Giang Dã, con quá ngây thơ rồi."
Giang Dã sớm thông minh vẫn luôn nhớ rõ những lời này, hắn suy nghĩ thật lâu, cố gắng tìm hiểu xem đằng sau lời nói của cha có kỳ vọng gì vói mình, có lẽ hy vọng hắn đóng vai hoàng tử.
Ngoại hình của hắn rất giống Giang Tùy An, nhưng tính cách lại không giống, cha hắn hình như không thích điểm này cho lắm.
Nhưng hắn đã đáp ứng sẽ diễn cái cây.
Mãi đến khi bắt đầu báo cáo cuối tháng, Giang Dã vẫn lo sợ bất an, những phụ huynh xa lạ ngồi dưới khán đài, duy nhất chỉ không có cha và mẹ hắn.
Nhất định là cha đã rất tức giận với nhân vật của hắn.
Lần sau hắn sẽ nỗ lực giành được vai chính.
Trong đầu Giang Dã miên man suy nghĩ sau khi về nhà một mình, trải qua một đêm trong căn nhà chỉ có người hầu, rất lâu không nhìn thấy cha mẹ.
Ngày hôm sau, hắn mới biết được đến tột cùng là tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Cậu hắn bị tai nạn.
Khi hắn đứng ở hậu trường chuẩn bị lên sân khấu, chiếc xe hơi mà Giang Hoài Chân lái đã bị một chiếc xe tải hạng nặng nghiền nát thành đống sắt vụn.
Tại tang lễ của cậu mình, Giang Dã lần đầu tiên cảm nhận được sinh ly tử biệt, nhân thế vô thường, nhìn gương mặt quen thuộc với hai màu đen trắng trong khung ảnh thủy tình, hắn lên tiếng khóc lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!