Chương 111: Phiên ngoại 11: Cuộc kỳ ngộ của Cận thiếu (Hướng BL)

Dưới trần nhà được chạm khắc kim sắc sáng rọi rạng rỡ là một bức tranh phong cách phương tây chiếm cả một bức tường, toàn bộ bức tranh ngập tràn màu sắc, miêu tả cảnh tượng thiên đường linh hoạt kỳ ảo tĩnh lặng với những đám mây trắng.

Trên lưng chiếc ghế da sang trọng màu đen nặng nề, giờ phút này đã hãm xuống thật sâu, bám vào sống lưng của người đàn ông trẻ tuổi.

Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn xuyên qua đôi bông tai đen.

Cận Thiếu Viễn vẫn duy trì dáng ngồi yên lặng, trầm mặc nhìn về hướng cửa.

Vốn dĩ Cận Thiếu Viễn cho rằng, hôm nay Hoắc Nhiên tới tìm hắn sẽ lộ ra biểu tình phẫn nộ không thôi, cãi to với hắn một trận, nói không chừng còn cầm bó hoa hồng nhận được hồi tối hôm qua đến đây rồi ném thẳng vào mặt hắn.

Thật ra hắn cũng không thích Hoắc Nhiên, chỉ là cảm thấy chơi rất vui, rõ ràng là có bối cảnh gia đình cao cao tại thượng cùng với điều kiện của bản thân, nhưng lại không bước chân vào chốn phong nguyệt, đối với công việc kinh doanh của Hoắc Chấn Đông cũng không hề hứng thú, cho dù sau khi anh ta về nước thì luôn bảo trì khoảng cách, nhưng tất cả bạn bè đồng trang lứa đều bàn luận về anh ta, ai ai cũng tò mò là Hoắc Nhiên đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc anh ta thích cái gi.

Lúc đầu việc gửi hoa đến công ty của Hoắc Nhiên là hoàn toàn ngoài ý muốn, Cận Thiếu Viễn vốn là muốn tặng hoa cho một nhân viên mới tới Hoắc thị, kết quả không biết xảy ra sai lầm ở đâu mà lại đến chỗ Hoắc Nhiên.

Tối hôm đó Hoắc Nhiên đã gửi cho hắn một tin nhắn, dùng từ ngữ uyển chuyển hỏi hắn có phải lầm ở đâu rồi không.

Khi đó Cận Thiếu Viễn đang tham gia một bữa tiệc bên bể bơi, nước bắn tung tóe làm ướt lớp vải mỏng của cả nam lẫn nữ, những ly Cocktail đầy màu sắc chiếu ra từng gương mặt tươi cười hoa lê.

Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh thuần thục cởi cúc áo sơ mi của hắn, dụi vào tai hắn, mùi nước hoa bám vào hầu kết đang chuyển động.

Hắn biết giây tiếp theo môi của đối phương sẽ đặt ở nơi nào.

Trăm lần như một.

Một cảm giác trống rỗng không giải thích được dần dần phủ qua âm lãng không ngừng nghỉ.

Cận Thiếu Viễn bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán.

Cho nên hắn đẩy người phụ nữ đang quấn tới kia ra, xóa bỏ lời xin lỗi ban đầu, trả lời Hoắc Nhiên: Không lầm.

Sau đó hắn tặng hoa hồng cho Hoắc Nhiên trong một tháng, mỗi ngày đều tự mình chọn hoa, ngắt xuống những cánh hoa không hoàn mỹ, lại tự mình đưa đến Hoắc thị, sau đó ở phòng nghỉ chờ đợi Hoắc Nhiên đại khái sẽ không xuất hiện.

Không có nguyên nhân đặc biệt nào, có lẽ là ở trong văn phòng của mình hoài nên nhàm chán.

Biến một sai lầm phát sinh ngẫu nhiên trở thành kiên trì theo một chuyện chinh xác, cũng rất thú vị.

Đáng tiếc là Hoắc Nhiên tự xưng thẳng nam vẫn luôn không dao động.

Nhiều ngày trôi qua, Cận Thiếu Viễn đã cảm thấy không thú vị, thời điểm đang muốn từ bỏ thì thuận tay kiểm tra động tĩnh gần đây của Hoắc Nhiên, mới phát hiện một tên đồ cổ luôn tranh xa vòng vây giữ mình trong sạch, đột nhiên tìm được bạn trai.

Vì thế liền có một bó hoa hồng gửi đến tư gia của Hoắc Nhiên vào tối hôm qua, cũng có cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.

Hoắc Nhiên thế nhưng nói anh ta đến siêu thị để mua đồ ăn, nấu một bữa tối giống như người yêu của mình.

Cận Thiếu Viễn cảm thấy loại hành vi này quả nhiên không thể tưởng tượng được.

Nhưng biểu tình của đối phương khi nói lời này, nó giống hệt như trong tấm ảnh chụp khi anh ta đi chơi với bạn trai ở Yến Bình, tràn ngập một loại cảm giác thoạt nhìn như rất hạnh phúc.

Cho nên Cận Thiếu Viễn đã hỏi một câu mà hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thốt ra khỏi miệng.

"Yêu đương thật sự rất hạnh phúc sao?"

Mà câu trả lời của Hoắc Nhiên trước khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Không phải yêu đương là hạnh phúc, mà là nếu đối xử chân thành với ai đó, cậu sẽ rất hạnh phúc."

Đối xử chân thành.

Trường hợp xinh đẹp rồi hãy nói.1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!