Chương 10: (Vô Đề)

Khi Đào Tri Việt biết HR sẽ đến thành phố Tấn Bắc công tác, phản ứng đầu tiên của cậu thực ra là cảm thấy mờ mịt.

Mặc dù mấy ngày nay thường xuyên liên lạc với HR, cậu cũng chủ động đề cập đến bí mật mà cậu đã giấu suốt mười mấy năm, hình thức ở chung của bọn họ giống như của những cư dân mạng kinh điển nhất —— trong thế giới thực này không người lắng nghe, vì thế chỉ có thể giải bày cảm xúc của mình trong thế giới ảo.

Nhưng đại ca HR trong mắt cậu vẫn chỉ là một "Người trong sách" không liên quan gì trong cuộc sống hiện thực, bọn họ vĩnh viễn sẽ không giao thoa với nhau, cậu cũng sẽ không vì sự thay đổi thân phận và chuyển biến tình cảm mà cảm thấy lo lắng.

Người trong sách sắp đến thành phố mà cậu đang sống, Đào Tri Việt cảm thấy điều đó thật khó tin.

Cho dù vứt bỏ khoảng cách ẩn đằng sau mạng internet, anh ấy là một thẳng nam trung niên ôn hòa thiện lương, thậm chí còn có chút dễ bị bắt nạt, nhưng đối với Đào Tri Việt mà nói thì thực sự giống như người của hai thế giới, cậu rất khó tưởng tượng khi gặp mặt tán gẫu với một người như vậy.

Đào Tri Việt có chút hối hận khi mà cậu sửa đổi nick name trên diễn đàn thì đã vô tình sử dụng tiền tố là thành phố Tấn Bắc.

Nhưng bây giờ có nghĩ về nó thì cũng đã muộn rồi.

Đào Tri Việt nhìn tin nhắn của HR gửi đến, ẩn ẩn đọc ra sự chờ mong sau những con chữ kia, cậu suy xét nửa ngày mới sắp xếp được ngôn ngữ, lễ phép và uyển chuyển từ chối đối phương.

Theo bản năng, cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ trong hiện thực nào với đại ca HR.

Sau khi cự tuyệt HR, Đào Tri Việt lại nghênh đón khoảng thời gian một mình vào cuối tuần, để ngăn ngừa việc khiến bản thân quá nhàm chán, cậu đã định ra cho bản thân một vài quy tắc nho nhỏ.

Nếu thời tiết sáng sủa thì cậu sẽ ra ngoài công viên tản bộ, hít thở không khí trong lành, còn có thể theo sau các ông lão tập Thái Cực Quyền, giãn gân giãn cốt một chút.

Nếu như mưa trút tuyết rơi thì cậu sẽ đến siêu thị mua rau thịt, tự mình làm nước dùng nấu ra một nồi lẩu, trong những ngày mưa rơi tầm tã hay tuyết trắng bay tán loạn, có thể rúc trong nhà ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Đi bộ tập thể dục hay là rửa nồi niêu chén bát đều là những việc khiến tiêu hao thể lực, một ngày làm những việc này chắc chắn sẽ cảm thấy mỏi mệt, cho nên sang ngày hôm sau cậu không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm liệt trong nhà chơi điện thoại, vì thế những ngày cuối tuần cứ như vậy mà viên mãn trôi qua.

Nhưng ngày cuối tuần này lại có thời tiết sương mù hiếm hoi ở thành phố Tấn Bắc.

Ngoài cửa sổ một màu trắng xóa, những tòa cao ốc cách đó không xa đều ẩn mình trong sương mù xám xịt, cả thành phố yên tĩnh lại mê ly.

Mãi cho đến tận chiều, Đào Tri Việt vẫn cứ lo lắng không biết mình nên làm gì, chơi hết các trò chơi nổi đình nổi đám, vào diễn đàn lướt lên lướt xuống nhưng không có bài đăng nào mới.

Kiếp trước khi cậu cảm thấy nhàm chán thì sẽ tìm bạn thân nói chuyện phiến, cầu amway cầu khai hắc*, hàng ngày tán gẫu nói chuyện phiếm, thậm chí gửi những biểu tượng cảm xúc sầm bà lằng có thể giết thời gian hết nửa ngày.1

*Nguyên văn (): khi quá nhàm chán thì tụ một đám bạn lại chơi game với nhau.

Nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy lặng người khi nhìn "Bạn của tôi" duy nhất trong danh sách bạn bè........ Hay là tìm đại ca HR để tâm sự?

Hôm qua cậu đã từ chối lời mời gặp mặt ẩn ý của đối phương, Đào Tri Việt đã phát tác bệnh ung thư xấu hổ, nhưng lại không dám chủ động đi tìm đối phương.

Cậu quyết định lôi những cuốn sách đã sắp đóng bụi trên giá, nâng cao trình độ văn hóa của mình một chút.

Trước đây cậu luôn kiên trì việc đọc hai quyển sách mỗi tuần để đảm bảo được lượng tri thức đưa vào đầu, thế mà gần đây không hiểu vì sao lại bắt đầu bỏ bê.

Sau khi đọc hai tiếng đồng hồ, Đào Tri Việt thức dậy trong cơn mê mang sau giấc ngủ đã khẳng định một điều: Trong kiểu thời tiết nào thì không được dựa vào cửa sổ đọc sách, sương trắng mông lung rất là có hiệu quả thôi miên.

Cậu chột dạ xoa xoa vết đỏ trên khuôn mặt, Đào Tri Việt nhìn đồng hồ, đã 4 giờ 50 phút chiều.

Sau khi thành công trải qua một ngày dài lê thê, cậu cũng đã có thể suy nghĩ đến xem tối nay nên ăn gì, vấn đề này cũng sẽ khiến cậu đau đầu nhức não đến trời tối.

Đào Tri Việt có chút vui vẻ.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại vốn luôn an tĩnh như bật chế độ yên lặng, đột nhiên vang lên âm báo nhắc nhở.

Cậu tự hỏi có phải mình đã quên tắt một ứng dụng nào khác hay không, có hơi ngạc nhiên cầm lấy chiếc điện thoại trên sô pha.

Sau đó Đào Tri Việt nhìn thấy lời nhắc trên pp.

[ "HR" vỗ vỗ tôi. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!