Chương 8: Đọc suy nghĩ

Ngồi trong xe của ông chồng Chủ tịch, Lâm Hiểu Hiểu ngáp một cái: "Anh tan làm sớm thế."

Câu nói này quá thừa thãi nên Thẩm Nghiêm không đáp lại, vẫn tiếp tục sắm vai trai đẹp thâm trầm.

Cũng may Lâm Hiểu Hiểu không thèm bận tâm: "Cũng đúng, công ty là của anh, tan làm lúc mấy giờ còn không phải do anh quyết định sao, đâu ai quản nổi anh."

"Em có hứng thú đến làm việc không?" Thẩm Nghiêm biết hiện tại cô đang thất nghiệp.

Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em đến thì làm được gì? Em chẳng hiểu gì cả."

"Không hiểu có thể học." Thẩm Nghiêm nắm vô lăng, nhưng tâm trí lại không tập trung vào việc lái xe.

"Thế khó quá, dù em có học thì cũng chỉ biết sơ sơ, không thể so sánh với dân chuyên nghiệp được. Trừ khi anh muốn em đến để làm việc vặt, như là rót trà bưng nước, nhận chuyển phát nhanh các kiểu." Lâm Hiểu Hiểu từng có vài năm kinh nghiệm làm việc nên biết rất rõ khả năng của mình đến đâu.

Cô năm lần bảy lượt từ chối, Thẩm Nghiêm cũng không muốn thuyết phục thêm.

Trong xe im lặng vài phút, Lâm Hiểu Hiểu lại chột dạ thăm dò: "Thực ra em nghĩ, quy mô của công ty anh lớn như vậy, dù em không đến làm thì chắc anh vẫn đủ sức nuôi em nhỉ…"

Thẩm Nghiêm hờ hững hỏi ngược lại: "Em định làm gì mỗi ngày nếu không đi làm?"

Dĩ nhiên là mỗi ngày ngủ đến mười giờ sáng, xem video suốt cả buổi chiều, rồi gọi đồ ăn ngoài hoặc đi nhà hàng ăn một bữa lớn, không có việc gì thì ra ngoài du lịch…

Suy nghĩ là vậy nhưng không phù hợp để nói thẳng ra, Lâm Hiểu Hiểu cân nhắc chọn lọc từ ngữ: "Em có nhiều sở thích lắm, như đọc sách, vẽ tranh, chụp ảnh, còn có nhảy múa. À, em còn muốn làm biên kịch nữa! Nếu không đi làm thì em sẽ ở nhà viết kịch bản. Biết đâu có một ngày kịch bản nào đó của em sẽ được đạo diễn nổi tiếng chọn trúng, sau đó một phát nổi luôn!"

Trước sự lạc quan và suy nghĩ viển vông của cô, Thẩm Nghiêm chỉ có một nhận xét: "Nếu một người ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như em cũng có thể một phát nổi luôn, vậy chắc hẳn ngành này không còn cứu vãn được nữa rồi."

Bị bắn trúng tim đen, Lâm Hiểu Hiểu không còn gì để nói.

Thẩm Nghiêm vẫn không buông tha, tiếp tục nã súng về phía cô: "Với vốn kiến thức, kinh nghiệm sống, sự kiên nhẫn và khả năng sáng tạo của em, con đường trở thành một nhà sáng tạo chuyên nghiệp còn dài lắm."

Lâm Hiểu Hiểu miễn cưỡng nở nụ cười: "Dài lắm sao?"

"Rất dài." Thẩm Nghiêm khẳng định lại.

Lâm Hiểu Hiểu không từ bỏ: "Dài bao nhiêu?"

"Có lẽ còn dài hơn cả cuộc đời của em." Thẩm Nghiêm nở nụ cười góc ba mươi bảy độ, lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng như âm ba mươi độ.

Lâm Hiểu Hiểu xụ mặt, yên lặng trừng anh.

Ngặt nỗi Thẩm Nghiêm không những không sợ ánh mắt của cô mà còn tiếp tục nói: "Anh khuyên em nên học một số kiến thức thiết thực, tốt hơn là sống mãi trong những ảo tưởng hão huyền."

Lâm Hiểu Hiểu không cảm xúc hỏi: "Cái gì thiết thực, AI của công ty các anh à?"

"AI đã thâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, mà em chỉ hiểu chưa đến một phần trăm về nó." Thẩm Nghiêm giống như một giáo viên đang nói chuyện với học sinh.

Học sinh hư nghịch ngợm Lâm Hiểu Hiểu thì chẳng hề để ý: "Vậy thì sao, em sử dụng nó nhất thiết phải biết nguyên lý vận hành của nó à? Em mua một cái TV, còn cần phải biết cách chế tạo TV nữa chắc? Công nghệ là để phục vụ con người! Hơn nữa, em chỉ là một người bình thường chứ đâu phải người làm nghiên cứu phát triển."

Không biết từ lúc nào, xe đã đến khu chung cư.

Khi xe quẹo vào gara ngầm tìm được chỗ đậu xe, Thẩm Nghiêm không vội xuống xe mà nói một câu: "Nửa năm trước, trên cơ thể em từng có rất nhiều nốt đỏ."

Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng hồi tưởng, phát hiện đúng là có chuyện đó: "Sao anh biết?"

"Lúc đó em tưởng là bệnh bạch cầu." Thẩm Nghiêm lại nói.

Lâm Hiểu Hiểu mở to hai mắt, cô thực sự nghĩ là tiểu cầu của mình có vấn đề, lúc đó đã lo lắng đến mức suýt đi bệnh viện để xét nghiệm máu: "Ai nói cho anh biết?"

Thẩm Nghiêm bình tĩnh đáp: "Thực ra đó là hiện tượng dị ứng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!