Kế tiếp Lý Thao dẫn cô tham quan một số văn phòng của các kỹ sư.
Cô phát hiện có người đang chơi cờ vây với AlphaGo, con robot đã đánh bại nhà vô địch thế giới; có người thì ngồi trên ghế, không cần ra ngoài mà dùng kính VR để du lịch khắp nơi trên thế giới; còn có người thì đang chỉ huy những con cá bionic* nhảy múa theo nhạc và ánh sáng.
(hoặc cá robot, những con cá mô phỏng chuyển động của cá thật)
Lâm Hiểu Hiểu có hơi ngưỡng mộ: "Công việc của các anh trông có vẻ thú vị nhỉ."
"Giải trí cũng là một phần của công việc." Lý Thao lại đi qua vài văn phòng không một bóng người: "Họ ra ngoài làm việc rồi."
Lâm Hiểu Hiểu hỏi: "Ra ngoài làm việc là làm gì?"
"Dự án trùng tu di tích cổ. Nếu cô hứng thú, có thể đến tận nơi xem thử." Lý Thao gợi ý.
"Được đó, đi xem đi!" Lâm Hiểu Hiểu cũng cảm thấy hứng thú.
Hiệu suất làm việc của công ty lớn rất cao, vừa xuống lầu thì xe đưa đón họ đã đến nơi.
Lâm Hiểu Hiểu và Lý Thao lên xe từ hai bên, vừa lên xe cô đã nhận thấy một chuyện không bình thường: "Sao xe này không có ghế lái, vô lăng đâu?"
"Đây là xe tự lái." Lý Thao nói với màn hình ở hàng ghế trước: "Ưu Ưu, đến Mạc Thành."
Màn hình lập tức phản hồi: "Được, điểm đến là Mạc Thành, dự kiến khoảng 35 phút nữa sẽ đến."
Sau khi nó nói xong, dây an toàn tự động vươn ra từ một bên để cố định họ.
"Vì sao xe tự lái của các anh lại có thể lưu thông trên đường?" Lâm Hiểu Hiểu nhớ rằng dự án xe tự lái vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng, theo lẽ thường thì không được phép lưu thông trên đường.
Lý Thao tự hào nói: "Xe tự lái của những người khác quả thật không thể lưu thông, nhưng xe không người lái của chúng tôi đã nhận được sự phê duyệt đặc biệt từ cấp trên."
Ôi, trâu bò vậy sao?
"Tại sao vậy?" Lâm Hiểu Hiểu thầm nghĩ cái công ty nát này thế mà cũng có chút bối cảnh, có thể xin được cả sự phê duyệt đặc biệt.
Lý Thao hắng giọng: "Chuyện này dài dòng lắm, tóm lại là các thành tựu nghiên cứu khoa học của chúng tôi vẫn luôn nhận được rất nhiều sự quan tâm và hỗ trợ, được nhiều phương diện bật đèn xanh, bởi vậy không thể không cảm ơn sự ủng hộ của quốc gia và những người trong ngành…"
Sau đó anh ấy lại nói một tràng dài, Lâm Hiểu Hiểu lười nghe.
Ngẩn ngơ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ xe một lát, cô đột nhiên nhớ đến Thẩm Nghiên: "Vậy tại sao Chủ tịch Thẩm của các anh vẫn tự lái xe?"
"Hẳn là Chủ tịch Thẩm thích cảm giác tự mình lái xe. Dù rằng đến bây giờ, máy móc thông minh đã có thể thay thế hầu hết các công việc trong cuộc sống của chúng ta, nhưng cảm giác tự mình làm một việc gì đó là điều mà máy móc không thể mang lại." Lý Thao kết luận: "Có lẽ đây gọi là trở về với nguồn cội đấy."
Đây gọi là trở về với nguồn cội ư? Trong mắt những người làm về công nghệ cao như họ, có phải cuộc sống của người bình thường chẳng khác gì người nguyên thủy không?
Lâm Hiểu Hiểu đảo mắt, không muốn nói thêm gì nữa.
Cũng may nửa tiếng trôi qua rất nhanh, xe giảm tốc khi đến bãi đỗ xe cách di tích lịch sử Mạc Thành vài trăm mét. Sau khi tìm được chỗ đỗ, xe tự động lùi vào đúng chỗ một cách mượt mà và chính xác.
Âm thanh điện tử lại vang lên: "Đã đến đích Mạc Thành, xin mời xuống xe."
Là một công trình kiến trúc cổ tồn tại hơn hai nghìn năm tuổi, Mạc Thành đã trải qua biết bao gió táp mưa sa và khói lửa chiến tranh của nhiều triều đại, giờ đây đã bị hư hỏng và sụp đổ khá nhiều, cho nên việc phục dựng rất khó khăn.
Chưa kịp lại gần, Lâm Hiểu Hiểu đã thấy trên những phần cao thấp của tường thành Mạc Thành có vài thanh niên đang đứng, bọn họ đều ngửa đầu nhìn lên trời.
Trên trời có một chiếc máy bay không người lái đang miệt mài làm việc.
Lý Thao giải thích: "Họ đang sử dụng máy bay không người lái để thu thập dữ liệu số."
"Có nghĩa là gì?" Lâm Hiểu Hiểu với tư cách là người ngoài ngành tự nhiên không hiểu được những thuật ngữ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!