Thẩm Nghiêm không nuốt lời, anh đã trở về ngôi nhà nhỏ của họ trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ.
Tiếc là lúc này Lâm Hiểu Hiểu đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, mặc cho Thẩm Nghiêm gọi hay lay thế nào cũng không tỉnh.
"Lâm Hiểu Hiểu?"
"Dậy đi."
"Đừng ngủ ở đây."
Không nhận được phản hồi nào.
Trong cơn tức giận, anh vốn định mặc kệ cô, dù sao ngủ ở đâu chẳng là ngủ, cùng lắm thì đắp thêm cho cô cái chăn. Thế nhưng vừa quay người đi, anh lại nhớ ra cô vì đợi anh về mới không vào phòng ngủ, trong lòng chợt không nỡ.
Thẩm Nghiêm thở dài một tiếng, cam chịu đỡ cô dựa vào lòng mình, rồi bế ngang cô lên.
Rốt cuộc cảm giác lơ lửng cũng khiến Lâm Hiểu Hiểu có phản ứng, cô ngái ngủ nhận diện khuôn mặt trước mắt: "Anh là ai?"
Sợ mình bị ngã nên cô duỗi tay ôm lấy cổ Thẩm Nghiêm, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà trở nên gần hơn. Đợi khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú kia, tim cô vô thức đập nhanh hơn.
A… khuôn mặt này đẹp trai quá!
Thẩm Nghiêm hoàn thành nhiệm vụ đặt cô lên giường rồi mới lui ra ngoài, khi đi còn không quên đóng cửa phòng giúp cô.
Lâm Hiểu Hiểu càng nghĩ càng hưng phấn: Trời ạ, vừa rồi anh ấy bế công chúa mình sao?!!
Thật sự là quá mập mờ rồi!!
Wow hahaha… cô trốn vào trong chăn cười trộm, nghĩ thầm đây giống như một cảnh trong bộ phim thần tượng bỗng chốc trở thành hiện thực vậy.
Vì quá hưng phấn mà nửa đêm cô không tài nào ngủ được, mãi nửa đêm sau mới thiếp đi.
Chờ cô tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, đối với Lâm Hiểu Hiểu mà nói thì tỉnh lúc nào cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không phải đi làm. Nhưng vị bên cạnh thì khác, người ta sở hữu cả một công ty lớn, chắc chắn bận rộn hơn cô.
Không biết giờ này anh ấy còn ở nhà không…
Lâm Hiểu Hiểu xỏ dép lê, sau khi ra cửa cô nhìn vào phòng ngủ của chồng mới cưới trước tiên. Thấy cửa phòng anh đóng kín, phòng khách cũng không có ai, lòng cô chợt dâng lên nỗi thất vọng khá nhiều.
Sao anh không ở cạnh mình hai hôm mà đã đi làm rồi… Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, quyết định vệ sinh trước rồi nói sau. Nhưng trước khi đi vệ sinh, cô phải lấy điện thoại đã.
Ngồi trên bồn cầu, Lâm Hiểu Hiểu không cần nghĩ ngợi đã mở một ứng dụng giải trí đang hot, sau đó bắt đầu lướt video ngắn.
Video từ mấy giây đến mấy chục giây đều có, trong nhà vệ sinh lúc thì tràn ngập âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ, lúc thì là tiếng những streamer quảng cáo bán hàng, khi khác lại là phim truyền hình đứt đoạn, mắt và tai Lâm Hiểu Hiểu đều bận rộn không ngừng.
Đi vệ sinh xong, cô rửa mặt rồi thay đồ, dự định đi tìm chút gì đó để lấp đầy bụng.
"Ơ?"
Trên bàn bếp đã có sẵn sandwich và sữa đang chờ cô. Lâm Hiểu Hiểu vui vẻ bưng lên bàn, vừa lướt video vừa ăn.
Đang ăn chợt có tiếng động phát ra từ phòng sách, Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn qua: "Anh chưa đi à…"
Thẩm Nghiêm cầm điện thoại của cô lên ấn tạm dừng âm thanh ồn ào của video, sau đó cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: "Lướt nhiều thứ này quá sẽ hại não đấy."
Sét đánh giữa trời quang!!
Lâm Hiểu Hiểu bị dọa đến mức dừng cả động tác nhai thức ăn lại, cô yếu ớt phản bác: "Ai nói vậy, chẳng phải mọi người đều lướt sao…"
"Trí nhớ giảm sút, không thể tập trung lực chú ý, phản ứng chậm chạp." Thẩm Nghiêm dùng ngón trỏ chọt vào trán cô: "Não bị k*ch th*ch liên tục, giống như chuột bạch bị điện giật vào não, tự chọn cái chết trong vui vẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!