Khi đang ăn cơm, Lâm Hiểu Hiểu nhận được một đoạn video từ Khâu Sảng gửi đến. Cô mở ra xem, thấy đó là một đoạn hoạt hình 3D.
"Đây là gì vậy?" Lâm Hiểu Hiểu vừa gửi xong tin nhắn thoại, còn chưa đợi Khâu Sảng trả lời thì Thẩm Nghiêm ngồi đối diện đã lên tiếng giải đáp.
Anh nói: "Là mô phỏng tương lai của đứa trẻ này."
Lâm Hiểu Hiểu chưa hiểu: "Ý anh là sao?"
"Mô phỏng sự thay đổi đại khái của cô bé từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, chủ yếu là các khía cạnh như ngoại hình, tính cách, chiều cao." Thẩm Nghiêm giải thích thêm.
"Ồ."
Lâm Hiểu Hiểu bấm mở video: "Anh có muốn xem cùng không?" Cô kéo ghế lại gần anh, xoay ngang màn hình để cả hai cùng xem.
Mặc dù là hoạt hình nhưng hiệu quả hình ảnh rất chân thực, một em bé mũm mĩm dần dần biến thành cô bé buộc tóc hai bên, đôi mắt giống Khâu Sảng, mũi và miệng giống Tần Noãn Phong, bước đi mạnh mẽ dứt khoát. Theo dòng thời gian trôi qua, cô bé lại cao lên một chút, lúc thì cầm micro hát, lúc thì khóc rưng rưng, nơi cô bé đến thường xuyên nhất là thư viện và nhà sách…
"Wow, sinh động thật đấy." Lâm Hiểu Hiểu như thấy được một người sống động trước mặt vậy: "Đây là do dữ liệu lớn phân tích ra phải không?"
Thẩm Nghiêm gật đầu: "Ừm."
"Lợi hại thật! Lần trước em còn thắc mắc không biết họ muốn có con trai hay con gái, kết quả là họ cãi nhau nên em đành đi trước. Rốt cuộc giờ cũng biết là con gái rồi, haiz!" Lâm Hiểu Hiểu chống cằm, ngắm nhìn gương mặt điển trai của Thẩm Nghiêm.
"Anh nói xem con của chúng ta cũng sẽ đẹp như thế này chứ?" Cô hỏi.
"Vượt qua họ chắc cũng không khó."
Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được bật cười: "Anh tự tin quá đấy Thẩm Nghiêm!"
Nhưng đúng là người như anh thì rất khó không tự tin!Ăn xong cơm, hai người xuống lầu đi dạo.
"Khi nào chúng ta sinh con đây, Thẩm Nghiêm?" Lâm Hiểu Hiểu tiện tay nhặt một đóa hoa dành dành trên bãi cỏ, đưa lên mũi ngửi thử.
Hoa dành dành có mùi hương nồng đậm mà độc đáo, xông thẳng vào đầu óc. Lâm Hiểu Hiểu ngửi một hơi, tiện tay đưa hoa tới trước mặt Thẩm Nghiêm: "Cho anh ngửi thử này."
Thẩm Nghiêm nắm lấy tay cô, không ngửi hoa mà trả lời câu hỏi trước đó của cô: "Để hai năm nữa đi."
"Tại sao, anh không vội à?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh chằm chằm.
Dưới ánh trăng, trông Thẩm Nghiêm còn đẹp hơn cả ban ngày, ban ngày anh luôn mặc đồ trang trọng, tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, còn buổi tối lại khoác lên mình trang phục mềm mại, kiểu tóc thả tự nhiên, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Thẩm Nghiêm lắc đầu: "Anh muốn có thêm chút thời gian thuộc về hai chúng ta."
"Vậy là kiểu cưới trước yêu sau à?" Lâm Hiểu Hiểu tổng kết lại: "Yêu đương chưa đủ thì yêu thêm vài năm, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không cần vội có con. À, sau này chúng ta có làm chỉnh sửa gen không?"
"Thuận theo tự nhiên thôi." Thẩm Nghiêm bóp nhẹ lòng bàn tay cô.
Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát: "Thẩm Nghiêm, anh đúng là kỳ lạ, rõ ràng anh có nguồn tài nguyên công nghệ tiên tiến nhất, nhưng anh luôn né tránh việc sử dụng cho bản thân, chẳng lẽ…"
"Em muốn nghĩ sao cũng được." Thẩm Nghiêm nắm tay cô, dẫn người về nhà.
"Được rồi, không đoán mò nữa, em cũng nghĩ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, chúng ta trải qua thế giới hai người vài năm nữa, nói chuyện yêu đương, đi du lịch, đến khi nào thật sự chán rồi thì sinh một đứa cho vui nhà vui cửa!"
Lâm Hiểu Hiểu buông tay anh, vòng ra phía sau nhảy lên lưng anh: "Thẩm Nghiêm, cõng em về đi."
Thẩm Nghiêm ngoan ngoãn cúi người, cưng chiều nói: "Lên đi."
Lâm Hiểu Hiểu ôm lấy cổ anh, hai chân nhấc cao cưỡi lên lưng anh: "Đi, xuất phát nào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!