Để xoa dịu cảm xúc của anh ấy, Khâu Sảng đành phải đổi lời: "Yêu, rất yêu."
Tần Noãn Phong ngừng khóc, ngồi thẳng dậy lau mặt, rồi níu lấy gáy cô ấy hôn vài cái. Thấy cô ấy không chống cự, Tần Noãn Phong càng được đà, mạnh bạo tiến lên hôn sâu.
Hôn đến mức Khâu Sảng không thở nổi phải đấm vai Tần Noãn Phong, hai người mới tách ra.
"Đừng nhìn nữa." Khâu Sảng cố tình lờ đi ánh mắt đắm đuối của Tần Noãn Phong, cưỡng ép quay trở lại vấn đề chính: "Trước hết cần xác định vài vấn đề đã."
Tần Noãn Phong nghiêng người dựa vào cô ấy, ậm ừ hưởng thụ.
"Trước tiên, đối với đứa con này, điều gì là quan trọng nhất?" Khâu Sảng không quan tâm đến anh ấy, kiên trì nói tiếp: "Là sự thông minh, xinh đẹp, hay là tính cách?"
"Anh nghĩ là sức khỏe." Giọng Tần Noãn Phong đầy cảm xúc.
Khâu Sảng dùng bút viết xuống hai chữ "sức khỏe": "Còn gì nữa?"
"Hoạt bát, vui vẻ, lạc quan, gặp chuyện có thể tự giải quyết, không quá bướng bỉnh."
"Ừm, anh nói tiếp đi."
"Giống em hoặc giống anh, đẹp một chút, để lỡ có mắc sai lầm thì còn được tha thứ nhờ nhan sắc."
Nghe đến đây, Khâu Sảng bật cười: "Hình như anh rất có kinh nghiệm nhỉ?"
Tần Noãn Phong lập tức phủ nhận: "Không có, từ nhỏ anh đã là học sinh gương mẫu, ngược lại là em, chắc không ít lần làm chuyện xấu rồi."
"Này, Tần Noãn Phong, anh nói bừa gì đấy, em đã làm chuyện gì xấu, anh ngứa đòn rồi phải không?" Khâu Sảng cấu vào eo anh ấy một cái.
Tần Noãn Phong giật mình suýt nhảy dựng lên: "Anh cảnh cáo em, không được sử dụng bạo lực!"
"Em không tính toán với anh." Khâu Sảng lại viết thêm vài chữ trên giấy.
Tần Noãn Phong ghé sát vào nhìn: "IQ phải trên mức trung bình của chúng ta? Sao vậy, em không tự tin vào IQ của mình nên phải cộng với anh lấy trung bình à, chi bằng ghi luôn là IQ trên mức của anh."
"Anh nói nhảm nhiều quá đấy." Khâu Sảng không muốn đôi co với anh ấy.
Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt liên tục của Khâu Sảng khiến Tần Noãn Phong không còn hứng nói chuyện nữa, anh ấy lui về chỗ ngồi của mình, ủ rũ chống cằm nhìn cô ấy.
Khâu Sảng không để ý đến anh ấy, đứng dậy đi sang phòng thí nghiệm bên cạnh nộp giấy.
"Chờ đã, hình như em còn chưa xác định giới tính của đứa trẻ." Tần Noãn Phong vẫn đứng tại chỗ chờ cô ấy.
Khâu Sảng cầm điện thoại, đeo túi lên, kéo anh ấy một cái: "Không sao, chọn theo chất lượng, ai tốt thì chọn người đó, mà nếu cả hai đều tốt thì tùy duyên số quyết định, dù là trai hay gái em đều ok."
Tần Noãn Phong theo cô ấy ra khỏi phòng thí nghiệm: "Thế sao em không hỏi ý anh, anh còn chưa có phát biểu ý kiến đấy."
"Anh có ý kiến gì?" Khâu Sảng mất kiên nhẫn liếc anh ấy một cái.
"Anh… anh không có ý kiến, con trai hay con gái anh đều thích, nhưng em hoàn toàn không hỏi anh nghĩ thế nào, chẳng phải là không coi anh ra gì sao." Tần Noãn Phong bước từng bước theo cô ấy, vừa đi vừa than phiền.
Khi một người đã bắt đầu so đo sẽ rất dễ dẫn đến tranh cãi. Khâu Sảng không muốn cãi nhau với anh ấy cho nên quay lại ôm lấy eo đối phương: "Thôi nào, đừng nhỏ mọn thế nữa, không phải em không hỏi ý anh, là em biết chắc anh cũng nghĩ giống em nên mới quyết định hộ anh thôi. Bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta, chẳng lẽ chút ăn ý này cũng không có?"
Được vợ ôm vào lòng dỗ dành, quả nhiên Tần Noãn Phong không còn khó chịu như trước nữa, nhưng vẫn phải làm bộ hờn dỗi đôi câu: "Nói dối, em lừa anh."
"Không có, thật đấy."
Vào thang máy xuống bãi đỗ xe, Khâu Sảng ném chìa khóa xe cho anh ấy: "Anh lái đi."
"Em không lái?" Tần Noãn Phong đón lấy chìa khóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!