Dù biết rõ đối phương đang giở trò nhưng Khâu Sảng vẫn không thể cưỡng lại, tỉnh táo mà sa vào vòng tay giặc.
"Em nói sao thì là vậy." Tần Noãn Phong trông như một cô dâu nhỏ bị ức h**p.
Thở dài một tiếng, Khâu Sảng vò rối tóc Tần Noãn Phong một hồi, rồi nâng mặt anh ấy lên ghé sát vào hôn một cái vang dội. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc.
Khâu Sảng bóp nhẹ vành tai anh ấy, dỗ dành: "Vào phòng ngủ thôi."
"Không giận anh nữa chứ?" Tần Noãn Phong vẫn muốn xác nhận lại.
Khâu Sảng gật đầu.
Tần Noãn Phong dang tay ôm lấy eo cô ấy, làm đối phương ngã hẳn vào lòng mình, sau đó mới nhìn sâu vào mắt cô ấy mà hỏi: "Khâu Sảng, sau này em sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa đúng không?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy." Khâu Sảng không qua loa mà trả lời có phần thận trọng.
"Điều anh muốn nghe không phải câu này." Tần Noãn Phong không hài lòng.
Khâu Sảng nghĩ ngợi một lúc: "Cả đời này em sẽ không rời bỏ anh."
"Còn gì nữa không?" Tần Noãn Phong tiếp tục yêu cầu.
Khâu Sảng cũng đã đoán ra lúc này Tần Noãn Phong muốn nghe gì, nên miễn cưỡng nói mấy câu ngọt ngào: "Cục cưng, em yêu anh nhất."
Tần Noãn Phong cắn môi, che giấu sự vui mừng trong lòng: "Còn nữa."
"Anh là ông xã đẹp trai nhất, là người đàn ông tuyệt vời nhất, hoàn hảo không tì vết, có một không hai…" Khâu Sảng chưa kịp khen xong thì đã bị cắt ngang.
Tần Noãn Phong cau mày: "Anh không muốn nghe mấy lời này."
Chẳng thích mấy lời khen sáo rỗng, tức là vẫn muốn nghe lời tình cảm đây mà. Khâu Sảng dẩu môi suy nghĩ: "Em thật sự rất thích anh, Noãn Phong, anh là cơn gió ấm áp nhất trên thế gian này, gió xuân hay gió thu đều không ấm bằng anh*."
(Tên của nam phụ là Tần Noãn Phong còn có nghĩa là cơn gió ấm áp nên Khâu Sảng mới dùng phép so sánh như trên.)
"Khen chẳng hay chút nào." Tần Noãn Phong lại bày ra bộ mặt kiêu ngạo: "Thôi được rồi, em chứng minh bằng hành động đi."
Tần Noãn Phong chăm chú nhìn vào môi cô ấy, ngầm ám chỉ.
Khâu Sảng ghé tới hôn một cái: "Ngủ thôi nào."
"Chỉ vậy thôi mà định đuổi anh đi à?" Tần Noãn Phong cảm thấy chưa đủ.
"Nằm xuống rồi hôn tiếp." Khâu Sảng không muốn dây dưa với anh ấy ngoài này, quyết định dỗ người vào phòng ngủ trước.
Tần Noãn Phong vặn vẹo thân mình: "Không được."
"Lạnh." Khâu Sảng không đôi co, chỉ dùng một từ đã đủ để hạ gục anh ấy.
Tần Noãn Phong ấm ức xoa xoa cánh tay cô ấy: "Thật sự lạnh sao?"
"Ừm."
"Thôi được, về phòng đi."
Cuối cùng cũng trở lại phòng ngủ, chui vào chăn, Tần Noãn Phong ôm lấy cô ấy rồi bắt đầu làm nũng: "Ưm~~"
Khâu Sảng tắt đèn, nhắm mắt lại: "Im lặng chút đi."
"Em còn yêu anh không?" Tần Noãn Phong cọ mạnh vào cổ cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!