Chương 41: Không được quấy rầy

Tối nay Lâm Hiểu Hiểu không cần phải ngủ trên giường phụ nữa, vì Thẩm Nghiêm đã gọi người từ công ty đến tiêm cho anh thuốc đặc hiệu.

Chưa đầy hai tiếng, Thẩm Nghiêm đã có thể xuất viện. Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn tò mò, vừa thu dọn đồ chuẩn bị về nhà vừa hỏi: "Sao anh vừa ra nước ngoài một chuyến đã bị nhiễm bệnh thế?"

"Vì nhớ em quá." Thẩm Nghiêm nghiêm túc đáp.

Lâm Hiểu Hiểu nhếch mép: "Nói đàng hoàng được không?"

"Vấn đề cảm xúc dẫn đến giảm sức đề kháng." Thẩm Nghiêm nói bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc.

Lâm Hiểu Hiểu: "Hả?"

Cô suy nghĩ một chút rồi diễn giải: "Ý anh là tâm trạng anh không tốt nên sức đề kháng cũng kém theo, thế là bị nhiễm bệnh hả? Vậy tại sao tâm trạng anh không tốt, không lẽ là do nhớ em? Nếu anh nói vậy thật, em không chịu nổi đâu đấy."

Thẩm Nghiêm nhìn cô, không nói gì.

Thu dọn xong hết đồ đạc, Lâm Hiểu Hiểu xốc xốc cái túi lên ước lượng cân nặng: "Không nói à? Không nói thì thôi. Với tư cách là bạn đồng hành, em chỉ quan tâm vừa phải thôi, nếu anh không muốn phối hợp thì thôi vậy, em không ép."

Cô nhấc túi lên, nói bâng quơ: "Đi thôi, Chủ tịch Thẩm."

Nhưng Thẩm Nghiêm ngồi bên giường lại nắm lấy cổ tay cô: "Lâm Hiểu Hiểu, em có thể biểu hiện nhiều hơn một chút rằng em thích anh không?"

Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng.

Trong phòng bệnh im ắng đến kỳ lạ, Lâm Hiểu Hiểu đẩy tay anh ra: "Thẩm Nghiêm, em cần chút thời gian."

Cho nhau thêm thời gian để dần quen thuộc và hiểu nhau hơn.

Thẩm Nghiêm thất vọng cụp mắt xuống, thấp giọng thỉnh cầu: "Vậy em có thể ôm anh một cái không…"

Ừm…

Biết nói sao đây...

Lâm Hiểu Hiểu lưỡng lự một lát, rốt cuộc vẫn mở rộng vòng tay ôm anh vào lòng, còn xoa xoa đầu anh: "Rồi rồi, con trai lớn, đừng buồn nữa! Mami yêu con nha!"

"Em không sợ nửa đêm mẹ anh đến tìm em à?" Thẩm Nghiêm rầu rĩ nói trong lòng cô.

Lâm Hiểu Hiểu yên lặng ngậm chặt miệng, sau đó chột dạ nhìn quanh bốn phía, như thể thực sự có linh hồn nào đó đang lơ lửng xung quanh.

Ôm được một lát, cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng chịu về nhà. Anh bảo công ty phái xe chuyên dụng tới đón bọn họ trở về, mặc dù anh đã khỏi hẳn có thể tự mình lái xe.

Cả hai cùng ngồi ghế sau, Thẩm Nghiêm không khách sáo dựa hẳn vào người Lâm Hiểu Hiểu, ban đầu là gối đầu lên vai cô, sau đó vì Lâm Hiểu Hiểu kháng nghị anh quá nặng, nên anh đổi thành nằm lên đùi cô.

"Nếu anh thấy không khỏe thì đừng xuất viện sớm thế." Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Thẩm Nghiêm, quan sát gần những nốt ruồi nhỏ trên tai và má anh, vì sức nặng của anh đè lên chân khiến cô không thể hoàn toàn thả lỏng, chỉ có thể duy trì tư thế hơi căng cứng.

Thẩm Nghiêm còn nắm tay cô đặt lên ngực mình, đan mười ngón tay vào nhau: "Em có hiểu thế nào là tình thú không?"

"Em thấy nếu anh muốn làm nũng thì có thể nói thẳng." Lâm Hiểu Hiểu cố ý trêu chọc anh: "Dù sao anh là con trai lớn của em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

"Anh không thích thú vui xấu xa của em, lỡ sau này chúng ta sinh con trai, em không thấy ngại sao?" Thẩm Nghiêm quay mặt nhìn cô.

Lâm Hiểu Hiểu nhún vai: "Không sao, đến lúc đó em sẽ gọi thẳng tên nó hoặc gọi là con gái lớn."

Thẩm Nghiêm quay mặt đi, không muốn nói chuyện với cô nữa.Về đến nhà, Lâm Hiểu Hiểu đi tắm thay bộ đồ rộng rãi, sau đó ngồi trong phòng khách xem TV ăn uống thỏa thích.

Thẩm Nghiêm thì bận chút công việc, xong xuôi cũng đi tắm rồi vào bếp nấu ăn, gọi Lâm Hiểu Hiểu ăn tối. Anh biết Lâm Hiểu Hiểu không đói nên chỉ nấu ít, hai người ăn vài miếng đã no.

Theo thường lệ vẫn là Lâm Hiểu Hiểu phụ trách rửa bát. Nhưng lần này Thẩm Nghiêm không chờ trong phòng ngủ hay phòng sách, mà lại chọn ở trong bếp dính lấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!