Cơn sốt đã hạ, nhưng tạm thời chưa thể xuất viện. Lâm Hiểu Hiểu đành phải ở lại chăm sóc, cô không giỏi gọt táo nên đã bóc một quả chuối cho Thẩm Nghiêm ăn.
"Mua ở đâu vậy?" Thẩm Nghiêm vẫn không ăn.
Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm: "Ở sạp trái cây trước cửa chứ đâu! Có vấn đề gì sao?"
"..." Thẩm Nghiêm quay đầu đi, tỏ vẻ ghét bỏ.
"Anh còn kén chọn nữa cơ đấy." Lâm Hiểu Hiểu nhét quả chuối vào miệng mình: "Không hổ là cậu chủ, trái cây mua ở sạp vỉa hè sẽ không ăn. Nhưng em thật sự không hiểu, trước đây khi đến hòn đảo hoang kia, thấy gì anh cũng ăn, thậm chí chuối xanh trên đảo anh cũng nướng lên ăn, sao giờ lại chê quả chuối tiêu vàng óng này?"
Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm vào miệng cô một lúc rồi nói: "Thực phẩm không lành mạnh thì tốt nhất đừng đụng vào."
"Hả?" Lâm Hiểu Hiểu đầy thắc mắc, sau đó nhìn quả chuối trong tay.
Cô ném vỏ chuối vào thùng rác: "Thật ra em hiểu sự khó tính của anh. Có rau quả được trồng trong phòng thí nghiệm không bị ô nhiễm, thì ai còn đi mua bên ngoài nữa. Không nói đến đất đai hay chất lượng nguồn nước, ngay cả hạt giống cũng không giống nhau. Có điều kiện ăn đồ tốt thì tội gì phải ăn đồ dở."
Những lúc rảnh rỗi Lâm Hiểu Hiểu sẽ đọc các tin tức, nên ít nhiều cũng biết một chút về các vấn đề này. Dĩ nhiên, trước mặt người như Thẩm Nghiêm thì kiến thức của cô chỉ là bề nổi.
"Ừm." Thẩm Nghiêm không tiếp tục câu chuyện của cô, mà nghĩ đến một chuyện khác: "Em có thể kéo giường phụ lại gần một chút không?"
Lâm Hiểu Hiểu lập tức xắn tay áo lên, vừa kéo mép giường vừa hỏi: "Kéo lại để làm gì?"
"Muốn gần em một chút." Thẩm Nghiêm nằm nghiêng trên giường bệnh, giọng điệu như đang làm nũng.
Lâm Hiểu Hiểu dị ứng với sự mập mờ có hơi không chịu nổi, kéo giường xong ngồi xuống nói: "Đừng nói chuyện kiểu đó với em, em không thích."
"Vậy em thích kiểu gì?" Thẩm Nghiêm hỏi ngay sau đó.
Lâm Hiểu Hiểu giơ một ngón tay lên: "Chững chạc, đàn ông phải chững chạc."
Thẩm Nghiêm khẽ nhếch môi, đưa tay nắm lấy ngón tay cô vừa giơ lên.
"Anh xem, anh thế này là rất không chững chạc, em sẽ không thích. Đàn ông phải giữ khoảng cách, tạo cảm giác bí ẩn, để người khác muốn khám phá…"
"
-Chụt."
Lâm Hiểu Hiểu chưa kịp nói hết câu thì mu bàn tay bất ngờ bị hôn một cái, cô giật mình rụt tay lại: "Làm gì đấy, anh nghĩ anh ốm nên có thể muốn làm gì thì làm à?"
Cô đứng dậy, cố dọa đối phương: "Có tin em xử lý anh ngay tại đây không!"
Thẩm Nghiêm không nhịn được bật cười, cả người nằm trên giường bệnh run lên.
"Cười cái gì mà cười, nếu không phải thương anh bị ốm thì em đã ra tay rồi. Anh ấy, là đang dùng nụ cười để che giấu nỗi sợ trong lòng, em hiểu mà." Lâm Hiểu Hiểu vỗ vỗ cánh tay anh, bày ra dáng vẻ đàn anh đàn chị.
Cười đủ rồi Thẩm Nghiêm mới thở dài một hơi, giọng nhẹ nhàng: "Hiểu Hiểu, anh buồn ngủ rồi."
"Gọi em là Lâm Hiểu Hiểu, cảm ơn." Lâm Hiểu Hiểu kiên quyết tiêu diệt mọi hành vi mập mờ.
"Vợ à..." Thẩm Nghiêm càng cố ý.
Lâm Hiểu Hiểu đau đầu: "Sao hả, con trai lớn?"
"Anh buồn ngủ, tắt đèn đi ngủ thôi." Thẩm Nghiêm chẳng để ý đến cách gọi của cô, dù sao cũng không phải sự thật.
Phòng bệnh chợt tối đi rất nhiều, bên ngoài cửa sổ vẫn có ánh sáng hắt vào. Lâm Hiểu Hiểu đi kéo rèm lại rồi mò mẫm tìm giường phụ của mình.
Trong bóng tối, cô bị ai đó kéo lên giường. Trong phòng chỉ có hai người, ngoài Thẩm Nghiêm ra thì chẳng còn ai làm được chuyện này. Lâm Hiểu Hiểu quơ tay loạn xạ: "Quậy, còn quậy, đứa con bất hiếu, đánh chết anh luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!