Chương 39: Ngại ngùng

Tối hôm đó, Thẩm Nghiêm thực sự trở về, còn mang theo một hộp quà đặc biệt dành tặng Lâm Hiểu Hiểu.

Lâm Hiểu Hiểu còn tưởng lại là món đồ xa xỉ đắt tiền nào đó, vội vàng xua tay từ chối: "Không không không, em không thể nhận. Anh đã tặng em quá nhiều rồi, em giữ những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì cả."

Trừ khi ngày nào đó Chủ tịch Thẩm phá sản, cần phải bán đồ xa xỉ và trang sức để lấy tiền mặt, nếu không cô giữ mấy thứ này cũng chẳng có ích gì.

"Em nghĩ là gì?" Thẩm Nghiêm mở hộp ra.

Bên trong là những phong thư xếp chồng ngay ngắn, trên mỗi phong thư đều ghi rõ ngày tháng. Lâm Hiểu Hiểu lập tức nhớ tới những bức thư tình mà Thẩm Nghiêm từng nói, cô ngượng ngùng gãi đầu: "Đây, đây là... những bức thư anh viết lúc trước sao?"

Cô không biết nên mô tả những bức thư này như thế nào.

"Ừm." Thẩm Nghiêm tỏ ra rất thoải mái: "Rảnh rỗi em có thể đọc thử."

"Ồ." Lâm Hiểu Hiểu mím môi, cố tình không nhìn vào mắt của anh.

Khi Thẩm Nghiêm vào bếp, cô mới đóng hộp lại ôm nó vào phòng sách, tìm một tủ kín để cất. Thực ra để hộp trên nóc tủ hoặc dựa vào tường cũng tiện lấy, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy hơi xấu hổ, nghĩ rằng vẫn nên giấu chỗ nào đó kín đáo chút thì tốt hơn.

Thẩm Nghiêm bưng hai bát canh từ trong bếp ra, giả vờ hỏi một câu: "Mấy ngày nay anh không ở đây, em giải quyết chuyện ăn uống thế nào?"

"Ờ…" Trước mắt Lâm Hiểu Hiểu hiện lên vô số hình ảnh gà rán, hamburger, xiên nướng và đồ ăn vặt, cô lắp bắp trả lời: "Thì... thì là, ra ngoài ăn đại chút thôi, haha."

Cô cúi đầu uống canh, cố gắng tránh khỏi việc bị Thẩm Nghiêm đọc suy nghĩ. Tuy nhiên, Thẩm Nghiêm không truy hỏi xem cô có ăn đồ ăn vặt hay không, chỉ thở dài một hơi nói: "Ít nhất khẩu vị của em vẫn tốt."

Nghe vậy, Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên tò mò hỏi: "Sao thế, anh ở bên ngoài không có hứng ăn à?"

Chẳng lẽ đồ ăn của người da trắng ở nước ngoài khó ăn đến thế sao?

Thẩm Nghiêm dùng ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào cô: "Ừm, nhớ em đến mức không ăn nổi."

"Phụt-"

Lâm Hiểu Hiểu phun ra hết ngụm canh vừa uống, không khéo lại bắn lên cổ áo Thẩm Nghiêm ngồi đối diện.

Cô lập tức đứng dậy lấy khăn giấy lau cho anh, vừa lau vừa xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý đâu, anh đợi một lát rồi tắm thay đồ nhé."

Thẩm Nghiêm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nắm lấy bàn tay đang hoảng loạn của cô, rộng lượng nói: "Không sao đâu, em không bị bỏng là tốt rồi."

"…"

Trầm mặc là cầu Khang đêm nay*. Có vẻ như Lâm Hiểu Hiểu hơi dị ứng với thứ gọi là lãng mạn này.

(Trích từ bài thơ "

" (Tạm biệt Khang Kiều) của nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc, Từ Chí Ma. Khang Kiều (Cambridge) là nơi ông đã học tập. Câu này mang ý nghĩa ẩn dụ, ám chỉ một khung cảnh yên tĩnh đầy cảm xúc, giống như hình ảnh cầu Khang Kiều trong đêm – một nơi thanh bình lãng mạn.)

May mà Thẩm Nghiêm không tiếp tục tấn công bằng những lời ngọt ngào nữa, dọn dẹp xong bàn ăn, hai người lần lượt đi tắm.

Lâm Hiểu Hiểu đã chịu cảnh trống vắng cả một tuần, cô cảm thấy tối nay nhất định phải thân mật với chồng một chút, nên khi Thẩm Nghiêm nằm xuống, cô ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo anh.

"Ngủ đi." Thẩm Nghiêm vuốt nhẹ sau đầu Lâm Hiểu Hiểu, khéo léo từ chối sự thân mật của cô.

Lâm Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn anh.

Để tránh bị vợ nghi ngờ, Thẩm Nghiêm đành giải thích: "Anh bị cảm rồi."

"Có nghiêm trọng không?" Lâm Hiểu Hiểu dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán anh, cảm thấy hơi ấm. Cô trở tay so sánh độ ấm trên trán mình: "Thẩm Nghiêm, có phải anh bị sốt rồi không?"

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Thẩm Nghiêm lắc đầu: "Em cách xa anh một chút, anh sẽ không sốt nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!