Chương 38: Anh nhớ em rồi

Trên đường từ căn cứ trở về nhà, ở trên xe, Thẩm Nghiêm thỉnh thoảng lại hỏi: "Em có định chuyển đến sống ở biệt thự không?"

"Hả?" Lâm Hiểu Hiểu mệt mỏi mở hé mắt, không thể nào suy nghĩ nổi câu hỏi của anh.

"Biệt thự ở ngoại ô phía Tây." Thẩm Nghiêm bổ sung thêm.

Lâm Hiểu Hiểu gắng gượng nhắm chặt mắt lại, yếu ớt đáp: "Không cần."

"Tại sao?" Anh hỏi.

"Tạm thời chưa cần." Cô đáp.

Trong xe yên lặng một lát, Thẩm Nghiêm lại mở lời: "Nếu em nghĩ thế, anh cũng không phản đối."

Lâm Hiểu Hiểu bị đọc được suy nghĩ một cách vô thức: "Ai cho anh đọc chứ!"

"…" Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Lâm Hiểu Hiểu buông xuôi: "Thôi, sớm biết là không giấu được anh, em muốn sau này có con rồi mới chuyển qua, tiện có bảo mẫu chăm sóc, bây giờ á, hai chúng ta ở với nhau vẫn tốt mà."

Cô vẫn ngại không dám nói thẳng ra, dù sao Thẩm Nghiêm cũng hiểu được ý tứ đại khái.

Có lẽ để xoa dịu cảm xúc của cô, Thẩm Nghiêm chủ động nắm tay cô, nhưng lại bị từ chối. Lâm Hiểu Hiểu nhìn tài xế phía trước, khoanh tay lại nói: "Anh đừng có động tay động chân."

Trên khuôn mặt Thẩm Nghiêm thoáng qua nét tổn thương, anh chỉnh lại tư thế ngồi, tựa vào ghế da nhìn ra cửa sổ. Đèn đường ban đêm hiện lên từng cái, chiếu sáng khuôn mặt anh lúc mờ lúc tỏ.

Về đến nhà, Lâm Hiểu Hiểu đi tắm trước, Thẩm Nghiêm vào bếp làm một tô mì hành, chiên hai quả trứng làm bữa khuya.

"Thẩm Nghiêm, em muốn bàn với anh một chuyện." Tóc Lâm Hiểu Hiểu chưa khô hẳn đã ngồi xuống ăn mì.

"Ừm." Thực ra Thẩm Nghiêm biết trước cô muốn nói gì.

Lâm Hiểu Hiểu cầm đũa, cẩn thận thăm dò: "Hay là, em về phòng em ngủ nhé?"

Thẩm Nghiêm nhìn cô, không tỏ thái độ.

"Thói quen ngủ của em không tốt, hay đạp chăn, lại còn hay thức khuya chơi điện thoại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh." Lâm Hiểu Hiểu không bịa thêm được nữa, bèn thẳng thắn: "Được rồi, em chỉ muốn có không gian riêng, ở cạnh anh em thấy bị gò bó không tự do, trước mặt anh còn phải chú ý hình tượng."

"Em từng chú ý sao?" Thẩm Nghiêm không thấy có chuyện đó.

Lâm Hiểu Hiểu tức nước vỡ bờ: "Tất nhiên là có, anh cản trở em gãi chân ngoáy mũi! Đặc biệt là việc gãi chân, ngày xưa mỗi tối trước khi ngủ em đều gãi chân một lúc, nhưng từ khi ngủ chung với anh em không dám gãi nữa, sợ anh nói em."

"…"

Khó mà diễn tả được tâm trạng của Thẩm Nghiêm lúc này, nhất là khi cả hai đang ngồi trên bàn ăn.

"Anh có thấy em thô lỗ không?" Lâm Hiểu Hiểu rất khó không để ý đến ánh nhìn của anh.

Thẩm Nghiêm điều chỉnh lại cảm xúc, gắp một đũa mì rồi nói: "Không có, em không dám làm những việc đó trước mặt anh là vì em thích anh. Nếu đã thích anh, sao còn muốn ngủ riêng?"

Lý lẽ thật sắc bén. Lâm Hiểu Hiểu suýt bị anh thuyết phục, cô lắc đầu để giữ tỉnh táo: "Không đúng, ý em là em thấy gò bó…"

"Anh không đồng ý." Thẩm Nghiêm không đợi cô nói xong đã mạnh mẽ phản đối.

Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người.

Nhưng Thẩm Nghiêm không tiếp tục hung dữ với cô nữa, mà đổi giọng dịu dàng nhắc nhở: "Ăn mì đi."

Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cúi đầu ăn hết tô mì, dù sao mì để lâu sẽ bị trương lên mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!