Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Lâm Hiểu Hiểu đưa ra vài câu hỏi:
"Em có nên mua ít mỹ phẩm không?"
"Rồi làm thêm bộ móng?"
"Với cả nhuộm tóc nữa?"
Đối với những câu hỏi này, Thẩm Nghiêm dứt khoát trả lời: "Không cần."
Lâm Hiểu Hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Vì độc hại." Thẩm Nghiêm đáp gọn lỏn.
Lâm Hiểu Hiểu cạn lời trong vài giây, rồi hỏi tiếp: "Vậy em cứ để mặt mộc thế này sao?"
"Ừm."
Thẩm Nghiêm bổ sung thêm: "Giữ nguyên trạng."
Nghĩ đến việc khi ăn cơm anh cũng chỉ chọn cháo trắng với đồ ăn kèm đơn giản, Lâm Hiểu Hiểu hiểu được phần nào, có lẽ so với vẻ đẹp được tô vẽ kỹ lưỡng thì Thẩm Nghiêm thích sự giản dị mộc mạc hơn.
Thế là cô lập tức bày tỏ: "Thực ra em cũng chẳng thích làm mấy thứ đó, phiền phức lắm, cho dù không độc hại thì chăm chút suốt cả ngày cũng đủ mệt, có thời gian thà làm việc khác còn hơn."
"Ừm."
Thẩm Nghiêm không đi sâu vào chủ đề này, bởi vì với sự hiểu biết của anh về Lâm Hiểu Hiểu, anh cơ bản có thể đoán được cô không đừng quá chăm chút vẻ ngoài, ngược lại có khi phải khuyên cô nên trang điểm một chút thì cần thiết hơn.
Thế nhưng, vẻ ngoài tự nhiên vốn có của cô đã rất ổn rồi, ít nhất đối với Thẩm Nghiêm là vậy, anh không có yêu cầu gì về mặt này. Anh luôn cho rằng việc ăn mặc là để phù hợp với hoàn cảnh, chứ không phải mù quáng chạy theo trào lưu thời trang hiện tại. Trong cuộc sống hàng ngày nên ưu tiên sự thoải mái, quần áo dù có đẹp hay đắt tiền nhưng không thoải mái thì có ích gì.
"Anh có muốn uống trà sữa không, Thẩm Nghiêm?"
Lâm Hiểu Hiểu đang nghĩ có nên mua cho vệ sĩ một ly hay không, thế mà Thẩm Nghiêm lắc đầu.
"Vậy uống cà phê?" Cô nghĩ anh chỉ không uống trà sữa.
Thẩm Nghiêm mở miệng vàng: "Khuyên em không nên tùy tiện ăn uống bên ngoài."
"…"
Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn cạn lời, không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Có phải bị bệnh không…" rồi đi mua trà sữa.
"Anh đẹp trai, anh uống gì?" Cô hỏi vệ sĩ.
Vệ sĩ lắc đầu.
"Trà sữa trân châu nhé." Lâm Hiểu Hiểu không để anh ta từ chối, tự quyết định gọi cho anh ta một cốc trà sữa trân châu: "Tôi muốn loại có lớp kem sữa dừa, cả hai đều size lớn, không đá."
Nhân viên cửa hàng bấm bàn phím trên máy tính: "Phiền cô giữ hóa đơn, khi nào xong sẽ gọi số."
Cuối cùng kết quả là Lâm Hiểu Hiểu và vệ sĩ mỗi người một cốc trà sữa, còn Thẩm Nghiêm chỉ uống không khí.Tối hôm rời khỏi Cảng thành, trên máy bay. Lâm Hiểu Hiểu đeo bịt mắt nhưng mãi không ngủ được. Cô không để tâm, chỉ nghĩ có lẽ vì mình quá phấn khích.
Nhưng về đến Thương thành tắm rửa xong đã hơn hai giờ đêm, Lâm Hiểu Hiểu vẫn không ngủ được, tinh thần tỉnh táo như cú mèo, lúc này cô mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Không ngủ được, Lâm Hiểu Hiểu đành mở mắt lướt điện thoại, lướt đến khi mắt khô rát mới nhắm mắt lại, nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ, đủ loại hình ảnh và ý tưởng xoay quanh trong đầu.
Mãi cho đến sáng, cô vẫn không thấy buồn ngủ.
"Thẩm Nghiêm, anh ngủ đủ chưa?" Cô đẩy người bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!