Trong bữa tối, Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy trên bàn ăn có nhân sâm, bào ngư, sò điệp, nhím biển, trứng cá muối... Có vài nguyên liệu mà cô chưa từng thấy qua, không biết gọi là gì.
Cô thầm nghĩ liệu ăn xong bữa này có bổ đến mức chảy máu cam không đây?
Rồi cô nhìn sang Thẩm Nghiêm bên cạnh, thấy anh đang ăn thịt bò xào ớt xanh. Cô nuốt nước miếng, đưa đũa qua định gắp.
Thẩm Nghiêm dùng đũa của mình kẹp đũa của cô lại, không cho cô gắp thức ăn.
"Đồ keo kiệt." Lâm Hiểu Hiểu rít lên qua kẽ răng.
Rõ ràng lúc nãy trong phòng còn nói thích cô bao nhiêu, sao ra bàn ăn lại bắt đầu bảo vệ đồ ăn thế này? Tình cảm mong manh vậy sao!
Thẩm Kiến Quốc ngồi đối diện ngẩng đầu lên: "Haha, lớn cả rồi mà còn đùa giỡn trong lúc ăn, Thẩm Nghiêm, con còn tranh với con bé nữa."
Lâm Hiểu Hiểu thấy có người đứng về phía mình lập tức rung đùi đắc ý, hả hê nhìn Thẩm Nghiêm: "Thấy chưa, bị mắng rồi nè, đáng đời anh!"
"Con chỉ muốn cô ấy ăn nhiều đồ bổ một chút, bằng không mọi người lại nghĩ con khắt khe với cô ấy." Thẩm Nghiêm đẩy đũa cô trở lại.
Thẩm Kiến Quốc bị nhắc khéo: "Đứa con dâu này của bố từ nhỏ đã không được trải qua cuộc sống tử tế, bảo con đối xử tốt với con bé thì có gì không đúng, Thẩm Nghiêm, lần này về hai đứa mau chuyển qua biệt thự ở ngoại ô phía Tây mà ở, đừng chen chúc trong căn nhà nhỏ đó nữa, đến người chăm sóc cũng không có."
Về biệt thự ở ngoại ô phía Tây, Lâm Hiểu Hiểu chẳng có khái niệm gì về chỗ đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sống trong biệt thự lớn, có người hầu hạ như bà chủ giàu có.
"Không vội ạ." Thẩm Nghiêm thản nhiên đáp rồi tiếp tục ăn cơm.
Lâm Hiểu Hiểu không quen ăn sơn hào hải vị, mỗi món cô chỉ nếm qua một chút rồi ngừng, nên cả bữa cơm cũng không ăn no. Nhưng trong biệt thự làm sao thiếu đồ ăn được, Lâm Hiểu Hiểu lúc thì mò một quả chuối, lúc lại tìm được một hộp bánh dứa, giống như con chuột nhỏ lén lút nhét đầy bụng.
Sở dĩ cô có thể ăn vụng suôn sẻ như vậy là vì mọi người đều mắt nhắm mắt mở không ai dám quản bà chủ mới về, để cô muốn làm gì thì làm.
Ăn no rồi, Lâm Hiểu Hiểu trở về phòng chuẩn bị đi ngủ. Sau khi tắm xong, cô mặc váy lụa nằm vào chăn, vừa lướt điện thoại vừa đợi Thẩm Nghiêm về.
Cô cũng không rõ từ khi nào mình lại hình thành thói quen này, trước kia ngủ một mình thì buồn ngủ là ngủ, bây giờ hai người ngủ chung thì lại cảm thấy phải đợi người kia về mới ngủ được.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ người đã kết hôn đều như vậy.
Lâm Hiểu Hiểu ngáp một cái, xoay người tìm dây sạc c*m v** điện thoại, tạm thời đặt điện thoại lên chồng sách trên tủ đầu giường.
Cô mở ngăn kéo ra, bên trong vẫn còn miếng ngọc bội quý giá kia, Lâm Hiểu Hiểu cầm lên ngắm nghía dưới ánh đèn, thật sự không thể tin nổi thứ nhỏ bé này lại có giá trị hơn hai mươi bốn triệu. Phải biết rằng số tiền đó đủ để mua một căn nhà ở thành phố lớn rồi.
"Ăn no chưa, ăn thêm chút nữa với anh đi." Thẩm Nghiêm bưng một miếng bánh kem đến trước mặt cô.
Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng đặt lại ngọc bội, chui ra khỏi chăn, đi đến cạnh bàn: "Bánh kem ở đâu vậy?"
"Lấy trong bếp." Thẩm Nghiêm đưa cô một cái muỗng bạc.
Lâm Hiểu Hiểu múc một muỗng bánh kem cho vào miệng, thoáng cái cảm thấy hạnh phúc ngập tràn: "Ngon quá, ngọt mà không ngấy."
Thẩm Nghiêm cũng ăn một miếng nhỏ.
"Hôm nay có ai sinh nhật sao?" Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
Thẩm Nghiêm lắc đầu.
"Vậy sao lại có bánh kem?" Lâm Hiểu Hiểu thắc mắc.
"Món tráng miệng sau bữa ăn." Thẩm Nghiêm đáp.
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ: "Cũng đúng, có tiền rồi muốn ăn gì thì ăn, không cần đợi đến sinh nhật cũng có thể ăn bánh kem."
Thẩm Nghiêm xoa đầu cô, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!