Chương 34: Thư tình

"Có mắt nhìn đó!" Thẩm Kiến Quốc định giới thiệu về nguồn gốc của miếng ngọc bội này, nhưng suy nghĩ một hồi ông lại nuốt ngược lời vào trong. Sau một hồi trầm ngâm, ông nói: "Con dâu, nếu con đã chọn miếng ngọc bội này thì không thể đổi ý được nữa, món quà này tặng cho con rồi thì là của con."

Lâm Hiểu Hiểu không hiểu ý nghĩa trong câu nói của ông, còn tưởng mình chọn cái rẻ nhất nên càng tỏ ra kiên quyết hơn: "Vâng, con chọn cái này thôi, không cần cái khác."

"Được được được." Thẩm Kiến Quốc liếc nhìn con trai.

Trước bàn gỗ đàn hương, Thẩm Nghiêm mải mê chơi đùa ly sứ trên tay, không hề có ý định ngăn cản Lâm Hiểu Hiểu nhận quà, ngược lại còn bày ra vẻ bình thản.Nhận quà gặp mặt xong, Lâm Hiểu Hiểu lên phòng suite ở tầng hai để nghỉ ngơi. Hành lý đã có người giúp mang lên sắp xếp xong xuôi từ trước, Lâm Hiểu Hiểu vào phòng thì cởi ngay áo khoác, rửa tay, rồi đi dạo quanh phòng.

Những thứ khác thì không có gì ngạc nhiên, nhưng bức tường ảnh ở đầu giường khiến cô vừa ngạc nhiên vừa choáng váng, vì người trong bức ảnh này không phải ai khác mà chính là cô!

- Hơn nữa là bản thân cô ở những giai đoạn khác nhau.

Từ thời thơ ấu đến lúc lên tiểu học, trung học, đại học, thậm chí là trong các công việc khác nhau, tất cả đều được ghi lại ở đây!

Những bức ảnh này có một số là cận mặt, có một số là toàn thân, có lúc tóc ngắn có lúc tóc dài, có lúc ăn mặc luộm thuộm có lúc lại rạng rỡ, có lúc mặt đầy khổ sở có lúc mặt lạnh lùng, có lúc nhe răng cười tươi, có lúc khóe mắt đẫm lệ… đa phần đều là những bức ảnh chụp lén.

Đứng trước bức tường toàn hình ảnh của mình, Lâm Hiểu Hiểu nổi da gà đầy người, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Nghiêm thực sự giống một tên b**n th** có h*m m**n rình mò!

May mắn là trước khi đến anh đã tiêm phòng cho cô, nếu không Lâm Hiểu Hiểu chẳng chuẩn bị tâm lý gì mà nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ thực sự sẽ nghi ngờ liệu cuộc hôn nhân này có đang ẩn chứa một bí mật lớn nào không.

Sau khi hết nổi da gà, Lâm Hiểu Hiểu tiện tay lật mấy cuốn sách đặt trên đầu giường. Không ngờ đó lại là những cuốn sách về tâm lý học.

Chưa kịp mở một cuốn ra đọc kỹ, giọng Thẩm Nghiêm đã vang lên ở cửa, giọng nói nhuốm chút mùi vị giễu cợt: "Quà gặp mặt của ông già có làm em hài lòng không?"

"Ừm..." Lâm Hiểu Hiểu miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

"Có phải không như mong đợi, chưa đủ phong phú không?" Thẩm Nghiêm rút cuốn sách khỏi tay cô, đặt lại đầu giường.

Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày không vui: "Anh biết rồi còn hỏi, có gì hay ho mà hỏi, anh nói như em là người tham lam vậy."

"Em có biết miếng ngọc bội mà em chọn được đấu giá bao nhiêu không?" Thẩm Nghiêm không tranh cãi với cô, ngồi bên giường từ từ giải thích: "Đây là miếng ngọc bội Thụy Thú* bằng ngọc vàng từ thời Đông Chu, giá đấu giá năm đó đã lên đến hai mươi bốn triệu."

(Các loài linh thú trong văn hóa Trung Hoa, thường mang ý nghĩa tốt lành và tượng trưng cho sự may mắn, bình an, thịnh vượng, như kỳ lân, phượng hoàng, rồng, và rùa)

Con số khổng lồ làm Lâm Hiểu Hiểu hoa mắt, cô hỏi: "Bao nhiêu?"

"Hiện giờ chắc không dừng ở giá đó đâu." Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán cô.

Lâm Hiểu Hiểu ngẩn tò te.

"Nhưng nếu em thích dây chuyền hay nhẫn của các thương hiệu như Bvlgari, Cartier hơn, cảm thấy có thể đeo chúng ra ngoài thường xuyên hơn thì cứ đi mua, anh không có ý kiến." Thẩm Nghiêm đọc hiểu cô hoàn toàn, triệt để.

Lâm Hiểu Hiểu hoảng sợ, cô lấy miếng ngọc bội Thụy Thú mà cô đã vô tình nhét vào túi ra, nâng trong lòng bàn tay, trong lòng không ngừng run rẩy, đây là hai mươi bốn triệu đấy! Nếu lỡ làm hỏng hay vỡ thì sao, cô hoàn toàn không thể đền nổi!

Vì vậy, cô đưa củ khoai lang phỏng tay đó cho Thẩm Nghiêm.

"Trả anh!"

"Hả?"

"Em không cần, không đủ tiền để trả!"

"Ông già đã nói tặng cho em, tặng rồi thì là của em, không phải em đã hứa là không đổi ý sao?"

"Vậy... em mặc kệ, nhỡ tí nữa hai người lừa em thì làm sao, tám đời nhà em cũng không thể kiếm được số tiền đó, em nói không cần thì là không cần!"

Lâm Hiểu Hiểu giơ hai tay lên, kiên quyết không chạm vào miếng ngọc bội đắt đỏ đó nữa, thậm chí nhìn thêm một cái cũng cảm thấy mình có lỗi.

May mắn là Thẩm Nghiêm cũng không cố chấp, anh cầm miếng ngọc bội kiên nhẫn khuyên nhủ: "Làm gì có chuyện bắt em đền chứ, đồ của nhà mình mà, hỏng thì hỏng có gì to tát đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!