Trên chuyến bay đến Cảng thành, Lâm Hiểu Hiểu vô cùng phấn khích. Cô thì thầm với Thẩm Nghiêm ngồi cạnh mình: "Đây là lần đầu tiên em ngồi khoang hạng nhất đó!"
Thẩm Nghiêm lạnh nhạt gật đầu, thể hiện rằng anh đã nghe thấy, rồi tiếp tục gõ bàn phím.
Biết trước rằng anh sẽ không có phản ứng gì, cho nên Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì tiếp tục khám phá sự khác biệt giữa khoang hạng nhất và khoang phổ thông. Ngoài việc ghế ngồi rộng rãi và thoải mái hơn, dù nằm hay ngồi đều dễ chịu, thì ẩm thực ở khoang hạng nhất cũng là một điểm nhấn lớn.
Sau khi cô ngồi xuống, tiếp viên hàng không đến hỏi cô muốn uống gì. Ban đầu Lâm Hiểu Hiểu chỉ gọi một ly nước ép lê, nhưng thấy có đứa trẻ hỏi tiếp viên về đồ ăn vặt từ, cô cũng xin một gói. Thời gian tiếp theo, cô chỉ còn việc chờ đến giờ ăn.
Có lẽ là sợ cô chờ lâu quá sẽ chán, Thẩm Nghiêm chu đáo tìm cho cô một bộ phim trên máy tính bảng để cô giết thời gian.
Bộ phim có tên "Buổi diễn của Truman", là một bộ phim khá cũ. Lâm Hiểu Hiểu có nghe qua nhưng chưa xem hết. Thế là cô vừa uống nước ép lê vừa nhai bim bim, xem hết từ đầu đến cuối bộ phim.
Khi thấy Truman bước ra khỏi trường quay đại diện cho thế giới giả tạo và bước vào thế giới thực, Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn Thẩm Nghiêm bằng ánh mắt đầy hàm ý sâu xa.
Trùng hợp là Thẩm Nghiêm cũng quay đầu lại nhìn cô. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Hiểu với tư cách là một kẻ say mê nhan sắc đúng nghĩa lại không thể nhìn thấu được ý nghĩa ẩn chứa trong đôi mắt Thẩm Nghiêm qua cặp kính. Cô chỉ cảm thấy Thẩm Nghiêm rất đẹp trai, không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà gu ăn mặc cũng thật tinh tế, mặc gì cũng khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
Có lẽ cảm nhận được cô đang mê trai, Thẩm Nghiêm cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu suy đoán, liệu Thẩm Nghiêm có muốn truyền đạt điều gì qua bộ phim này không.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn, tiếp viên hàng không mang thực đơn đến. Lâm Hiểu Hiểu chưa từng trải đời lướt xem một lượt những món ăn trên thực đơn, phân vân không biết nên gọi món Trung hay món Tây. Cuối cùng cô quyết định thử món Tây: "Một phần bít tết Angus và hamburger, cảm ơn."
"Cô có cần đồ uống không?" Tiếp viên hàng không cười hỏi.
Lâm Hiểu Hiểu xua tay: "Không cần, cho tôi nước lọc là được."
"Vâng, cô chờ một chút, chuẩn bị xong tôi sẽ mang bữa ăn đến cho cô." Tiếp viên hàng không nói xong, đứng dậy và đi phục vụ hành khách tiếp theo.
Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu hơi tò mò Thẩm Nghiêm đã gọi món gì, nhưng cô không trực tiếp hỏi, vì sợ sẽ làm phiền công việc của anh. Dù sao đợi đến khi đồ ăn được mang lên, nhìn là biết ngay thôi.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng món ăn của Lâm Hiểu Hiểu cũng được đưa đến. Tiếp viên hàng không mang một phần bít tết Angus, hamburger Angus và một ly nước ấm đến cho cô, cười nói: "chúc quý khách ngon miệng." Rồi rời đi.
Lâm Hiểu Hiểu cầm hamburger cắn một miếng, rồi nhìn sang Thẩm Nghiêm. Trước mặt anh là một bát cháo trắng và một đĩa bánh cuốn, điều này Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Anh chỉ ăn cái này thôi sao?"
"Ừm." Thẩm Nghiêm không có ý định nói với cô rằng đây là cháo cá tuyết và bánh cuốn nhân tôm tươi, anh thích loại cảm giác xa hoa khiêm tốn này.
Vừa ăn hamburger và nhấm nháp bít tết, Lâm Hiểu Hiểu vừa lắc đầu thở dài, cảm thán con nhà giàu quả thật đã ăn ngấy sơn hào hải vị, chỉ chọn cơm canh đạm bạc mà ăn.
Sau khi ăn xong bít tết và hamburger, Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục thưởng thức món tráng miệng, cô chọn kem chocolate Godiva. Cô còn định đánh một giấc nhưng máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.Khác với lần trước, chiếc xe đến đón họ lần này là một chiếc Rolls
-Royce, đến ngay cả Lâm Hiểu Hiểu không rành về xe cộ cũng có thể nhận ra.
Cô gật gù: "Thẩm Nghiêm, nhà anh quả là có năng lực đấy!"
Thẩm Nghiêm không hiểu lắm: "Lẽ nào em nghi ngờ năng lực của anh?"
Quản gia Hứa mời hai người lên xe.
Lâm Hiểu Hiểu bước lên xe: "Em không hiểu rõ mức lương trong ngành của các anh, dù sao thì tổng giám đốc của một thương hiệu điện tử nổi tiếng nào đó cũng chỉ có thu nhập hàng năm khoảng hơn một triệu, nếu anh cũng ở mức như vậy thì sao?"
Có câu không biết thì không có tội, Thẩm Nghiêm không tiện tức giận với cô, anh chỉ sửa lại áo khoác và nói: "Em hiểu lầm về anh rồi."
"Đúng vậy, người có lương một năm trăm vạn chắc chắn không thể tùy tiện chuyển cho người ta một trăm vạn được, với lại hình như anh có nói đây chỉ là tiền tiêu vặt một tháng, ra tay hào phóng như thế, thu nhập hàng năm của anh chắc chắn phải vài chục triệu mới hợp lý!" Lâm Hiểu Hiểu phân tích.
Thẩm Nghiêm cảm thấy không cần thiết phải nói rõ con số, nhưng anh nghĩ đến một chuyện: "Có phải vì căn nhà chúng ta đang sống khiến em nghĩ nhà anh chỉ là gia đình khá giả?"
Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên: "Ừm... Hả? Em không có nghĩ căn nhà đó không tốt! Thực sự rất cao cấp và sang trọng, không thể gọi là khá giả, ít nhất cũng phải thuộc tầng lớp trung lưu trở lên."
"Em có thể tưởng tượng xa hơn một chút." Thẩm Nghiêm lơ đãng chống cằm, khi thì nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi thì chăm chú nhìn vào gương mặt và tóc của Lâm Hiểu Hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!