Chương 31: Cún yêu

Nghe tin Sở Họa rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Hiểu Hiểu buồn bực mấy ngày liền.

Trước khi đi ngủ, cô chặn Thẩm Nghiêm lại hỏi dò: "Tại sao lại để tiến sĩ Sở đi?"

Giọng Thẩm Nghiêm lười nhác đáp: "Là cô ấy muốn đi…"

"Vô duyên vô cớ, tại sao lại muốn đi?"

"Người máy của cô ấy được tạo ra dựa trên hình mẫu người bạn trai đã mất, việc này cô ấy có kể với em rồi đúng không?"

Lâm Hiểu Hiểu gật đầu: "Vậy thì sao?"

"Cô ấy không kiềm chế được bản thân, vi phạm quy định." Thẩm Nghiêm nói xong từ từ nhắm mắt lại.

Nhìn gương mặt đẹp đẽ ngủ ngon lành của anh, Lâm Hiểu Hiểu vẫn nhẫn tâm đánh thức anh dậy: "Ý anh là gì, cô ấy vi phạm quy định thế nào?"

"Cô ấy và người máy có tiếp xúc thân thể quá mức." Thẩm Nghiêm bất mãn xoay người: "Nói đơn giản là cô ấy đã ôm người bạn trai giả đó."

Lâm Hiểu Hiểu kinh ngạc vô cùng: "Chỉ thế thôi á?"

"Vậy mà các anh đã sa thải cô ấy? Có phải quá đáng quá không! Ôm một cái thì có sao đâu, làm sao lại quá mức, các anh còn là con người không, có tình người không vậy?"

Chưa kịp mắng đã nghiền, môi cô đã bị một bàn tay che lại. Bàn tay này trắng mịn như tuyết, lòng bàn tay không quá dày, khớp xương ngón tay rõ ràng, dù áp sát vào mặt cô nhưng lực tay lại rất nhẹ.

Chủ nhân của bàn tay ấy giải thích: "Cô ấy tự xin từ chức, anh không sa thải cô ấy."

Lâm Hiểu Hiểu kéo tay anh xuống: "Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?"

"Không biết." Thẩm Nghiêm thẳng thừng chui vào lòng cô.

Trước sự "dâng hiến" của người đẹp Thẩm, Lâm Hiểu Hiểu có hơi không chống đỡ nổi, dù sao thì sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá nhiều. Nếu không từ chối được, vậy thì tận hưởng thôi. Lâm Hiểu Hiểu v**t v* tóc anh, cố ý trêu ghẹo: "Cún yêu, ngoan quá."

Phải nói rằng, ngôn từ có sức sát thương không nhỏ, Thẩm Nghiêm vừa nãy còn buồn ngủ không mở nổi mắt, bây giờ đã có tinh thần hẳn lên. Anh ngẩng đầu từ trong lòng cô, ánh mắt mơ màng hỏi: "Em nói gì cơ?"

"Hử? Em có nói gì đâu." Lâm Hiểu Hiểu giả ngu.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Thẩm Nghiêm đột nhiên nhếch môi, nở một nụ cười gian tà: "Nếu em thích chó, hay là đêm nay để anh cho em thấy thế nào là chó thật sự."

"Anh... anh định làm gì!" Lâm Hiểu Hiểu lo lắng nuốt khan.

Chỉ thấy Thẩm Nghiêm từ từ tiến sát đến…

Rốt cuộc Thẩm Nghiêm có phải là chó hay không thì Lâm Hiểu Hiểu không dám chắc, nhưng điều cô có thể khẳng định là Thẩm Nghiêm và chó có một điểm chung, đó là cả hai đều biết cắn người.

Sau khi tỉnh dậy, Lâm Hiểu Hiểu soi gương kiểm tra vết răng trên vai mình. Một vòng dấu răng chỉnh tề, cho thấy người cắn có một hàm răng rất tốt. Nhưng đó chỉ là những nơi để lại dấu vết, thực tế còn rất nhiều chỗ bị cắn nhưng không để lại dấu vết.

Lâm Hiểu Hiểu không dám nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, chỉ cần nghĩ tới thôi là toàn thân cô lại bốc hỏa.

Khổ nỗi hôm nay Thẩm Nghiêm còn không chịu cút đến công ty, cứ nhất quyết ở lì trong nhà. Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy như không có chỗ nào để trốn, thế là cô và Thẩm Nghiêm bắt đầu chơi trò trốn tìm.

Thẩm Nghiêm vào phòng ngủ thì cô đến phòng khách.

Thẩm Nghiêm ra phòng khách thì cô vào phòng sách.

Thẩm Nghiêm đến phòng sách thì cô vào nhà vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!