Từ khi bắt đầu biết đọc chữ, Sở Họa đã quen biết Bùi Ban.
Năm đó họ sống cùng một khu dân cư, cùng một tòa nhà, cùng một tầng lầu, và là hàng xóm đối diện nhau. Điều trùng hợp hơn nữa là, Sở Họa và Bùi Ban đã học cùng nhau từ mẫu giáo đến cấp ba, đôi khi là bạn cùng lớp, thậm chí còn ngồi cùng bàn, đôi khi chỉ là bạn cùng trường khác lớp.
Họ đã đi học cùng nhau hơn mười năm như thế. Lúc học mẫu giáo, hai người cùng nhau đi bộ về nhà. Khi học tiểu học, họ ngồi chung xe buýt đến trường. Lúc học cấp hai, Sở Họa đã ngồi ghế sau xe đạp của Bùi Ban suốt ba năm. Lúc học cấp ba, Sở Họa mua được xe điện, chỉ chở Bùi Ban được một năm thì anh ấy nghỉ học vì bệnh tật, từ đó không còn đi học chung với cô ấy nữa.
Nhưng vì thói quen, mỗi sáng trước khi đến trường Sở Họa đều gõ cửa nhà đối diện rồi nói với Bùi Ban một câu: "Em đi học đây!"
Sau khi tan học, cô ấy lại mang theo cặp sách sang nhà Bùi Ban để giúp anh ấy học bù. Tình trạng này kéo dài đến nửa đầu năm lớp 12, nhưng trước khi bắt đầu nửa cuối năm học, Bùi Ban bỗng nhất quyết không cho cô ấy đến nhà mình nữa.
"Bùi Ban, anh định sẽ không bao giờ để ý đến em nữa sao?" Sở Họa đã gửi cho anh ấy rất nhiều tin nhắn, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cô ấy còn nghe nói gia đình Bùi Ban sắp chuyển nhà, chuyển đến một nơi rất xa và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Sau đó Bùi Ban thực sự chuyển đi, căn hộ để lại cho những người xa lạ thuê. Cảnh còn người mất, từ đó con đường đến trường và về nhà của Sở Họa không còn người đồng hành. Cô ấy dần chấp nhận tất cả, tập trung ôn luyện cho kỳ thi đại học, đạt được thành tích xuất sắc trúng tuyển vào Đại học Khoa học Trung Quốc.
Nhưng vào ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi, rốt cuộc Sở Họa cũng nhận được một tin nhắn từ Bùi Ban, nội dung ngắn gọn nhưng đau đớn đến tột cùng: "Vĩnh biệt, người yêu của anh, mong em từ nay về sau mọi thứ đều tốt đẹp."
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã khiến Sở Họa hoàn toàn sụp đổ...Ký ức đau thương lại bị khơi dậy lần nữa, Sở Họa ngắm nhìn Bùi Ban đang đứng trước mặt mình, không thể rơi nước mắt cũng chẳng thể nở nụ cười. Không có mừng rỡ như điên, cũng không có thất vọng tột độ, cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn Bùi Ban.
"Anh có thể ở bên em bao lâu?" Giọng Bùi Ban vẫn là chất giọng của cậu thiếu niên, ngây ngô mà trong sáng.
Sở Họa thoáng thay đổi sắc mặt: "... Anh đang nói về hình thức nào? Nếu là dưới góc độ con chip, anh có thể đạt được sự bất tử thật sự."
Rõ ràng Bùi Ban không ám chỉ điều đó: "Tuổi thọ của người máy sinh học rất ngắn, phải không?"
Vì là chip thông minh có khả năng tự học, nên ngay sau khi Sở Họa nhắc đến "người máy sinh học", Bùi Ban đã dùng chip não bộ để kết nối mạng và tra cứu các tài liệu liên quan. Trong số đó, vấn đề anh ấy quan tâm nhất là tuổi thọ ngắn ngủi của người máy sinh học.
"Thay vì hiểu theo khái niệm tuổi thọ, anh có thể hiểu như là một lớp da. Mặc dù là một phần của cơ thể, nhưng dưới tác động của quá trình trao đổi chất, theo thời gian da sẽ tự tái tạo lại." Sở Họa tránh né chủ đề sống chết.
Tuy nhiên, Bùi Ban không hề nghĩ vậy: "Vậy chẳng phải em sẽ nhìn anh chết đi từng lần một sao?"
"…" Sở Họa không muốn tưởng tượng những cảnh đó, cô ấy chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ: "Em là một nhà khoa học, không yếu đuối như anh nghĩ đâu."
"Đúng vậy, em trưởng thành rồi, không còn là cô gái nhỏ cần anh bảo vệ nữa." Nụ cười của Bùi Ban vẫn ấm áp, nhưng đôi mắt lại ươn ướt từ khi nào.
Mặc dù Sở Họa biết rõ, chàng trai thanh tú có bề ngoài không khác gì người thật trước mắt này chỉ là một người máy sinh học được lắp chip điện tử, mọi lời nói và hành động của anh ấy đều là kết quả của trình tự vận hành, nhưng cô ấy vẫn không kiềm chế được mà coi đây là Bùi Ban thật.
Mặc dù trái với quy định của phòng thí nghiệm, Sở Họa vẫn lựa chọn ôm lấy anh ấy. Sở Họa đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi.
Tuy nhiên, cái ôm không duy trì được lâu thì trong phòng thí nghiệm đã vang lên thông báo: "Tiến sĩ Sở, cô không thể tiếp xúc thân mật với mẫu thử, đó là quy định, mau buông anh ta ra!"
Là tiến sĩ Dư Dao đang nhắc nhở cô ấy từ phía bên kia cửa kính thủy tinh.
Sở Họa buông tay ra, nhưng đột nhiên cô ấy cảm nhận được một sức mạnh khác ôm lấy mình. Cô ấy ngạc nhiên đối diện với Bùi Ban. Hóa ra là Bùi Ban đã ôm lấy eo cô ấy, thì thầm bên tai rằng: "Khi anh còn chỉ là một chương trình trên máy tính, anh đã tưởng tượng rất nhiều lần rằng nếu anh có cánh tay, anh có thể ôm em; nếu anh có bờ vai, anh có thể để em dựa vào.
Giờ đây, tất cả những điều đó đều thành hiện thực."
Sở Họa còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa phòng thí nghiệm đã bị mở ra. Tiến sĩ Dư Dao tức giận tiến tới chia tách hai người, sau đó chỉ trích Sở Họa: "Cô có biết cô đang làm gì không? Đây là mẫu thử, không phải con người. Dù anh ta có giống thật đến đâu, thì anh ta cũng không phải người đó!"
Sau đó hai trợ lý tiến vào cưỡng chế kéo Sở Họa ra.
"Sở Họa…" Người máy sinh học Bùi Ban bị tiến sĩ Dư Dao điều khiển bằng thiết bị sóng điện từ, buộc phải rơi vào trạng thái ngủ đông.
Sau khi đặt người máy sinh học lên bàn thí nghiệm, Dư Dao đóng cửa phòng thí nghiệm lại.Vì vi phạm nghiêm trọng quy định của phòng thí nghiệm, Sở Họa bị cấm tiếp xúc với dự án người máy sinh học.
Tiến sĩ Dư Dao bày tỏ sự thất vọng: "Sở Họa, cô đang vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình đấy."
Trong khi đó, người máy sinh học Bùi Ban 01 đã nảy sinh tình cảm với cô ấy cũng phải đối mặt với kết cục bị sửa đổi chip. Một khi chip được sửa đổi thành công, Bùi Ban 02 mới tinh không còn nhớ gì về Sở Họa sẽ được sinh ra.
Đối diện với người yêu "mất trí nhớ", sợi dây căng chặt trong lòng Sở Họa suốt bao năm trời đột nhiên đứt phựt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!