*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thực ra em không quá để ý anh kiếm được bao nhiêu, em chỉ tò mò về gia cảnh của anh thôi."
Kết hôn thì vội vàng, mà cô lại chẳng hiểu gì về người ta. Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy bản thân cần phải hiểu rõ toàn diện về anh trong thời gian ngắn.
"Em rửa mấy cái này đi, để anh làm đồ ăn." Thẩm Nghiêm ngược lại không vội tiết lộ gia sản của mình.
"Ồ." Lâm Hiểu Hiểu ăn xong múi quýt cuối cùng, ngoan ngoãn đi rửa rau.
Thẩm Nghiêm chọn một con dao thích hợp để thái thịt bò, vừa thái vừa trả lời câu hỏi của cô: "Nếu dựa theo cách nói của em, có lẽ anh cũng được xem như con nhà giàu."
"Anh nói rõ hơn được không?" Lâm Hiểu Hiểu muốn biết nhiều và chi tiết hơn.
Bắt đầu từ đâu đây? Thẩm Nghiêm cũng không có đầu mối.
Lâm Hiểu Hiểu tưởng anh không muốn nói: "Gia đình anh thuộc dạng cần phải giữ bí mật sao?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Thẩm Nghiêm cười.
Lâm Hiểu Hiểu "xì" một tiếng, không muốn hỏi thêm.
Rửa xong rau cần dùng, cô lấy khăn lau khô tay: "Cần em làm gì nữa không?"
"Bóc ít hành tỏi đi." Thẩm Nghiêm đã thái xong thịt, bắt đầu thái rau.
Nhìn người đàn ông cao hơn một mét tám vai rộng eo thon, đeo tạp dề cúi đầu nấu ăn một cách thành thạo, Lâm Hiểu Hiểu không khỏi sinh ra bong bóng màu hồng…
Đúng lúc này Thẩm Nghiêm quay lại nhìn cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên: "Em ngây người gì thế?"
Ợ... bong bóng màu hồng bị chọc thủng.
Lâm Hiểu Hiểu chớp chớp mắt: "Không có, em chỉ đang nghĩ chuyện khác thôi."
"Anh không ăn được cay, sau này khi chúng ta ăn chung, khẩu vị đồ ăn có thể sẽ nhạt hơn, em có chấp nhận không?" Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiểu Hiểu tỏ ra thoải mái: "Được chứ, ăn cay nhiều không tốt cho sức khỏe, miễn là món ăn ngon thì có cay hay không cũng chẳng sao."
"Ừm." Thẩm Nghiêm vẫn điềm tĩnh như cũ, dường như câu trả lời của cô nằm trong dự đoán của anh.
Bóc hành tỏi xong, Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh xem Thẩm Nghiêm cắt ớt xanh.
Thẩm Nghiêm nhắc cô: "Khoai tây phải gọt vỏ."
"Ồ." Lâm Hiểu Hiểu cầm ba củ khoai tây đã rửa sạch, tìm kiếm xung quanh: "Dao bào đâu rồi?"
Khi ở siêu thị, Thẩm Nghiêm mua khoai tây xong đã mua luôn dao bào, nhưng lúc đó Lâm Hiểu Hiểu không để ý, nên không biết dao bào cô cần đang nằm ngay trong túi mua sắm.
Khi thấy cô tìm mãi không ra còn định mở tủ tìm kiếm, Thẩm Nghiêm im lặng đi đến cửa bếp, lấy đồ từ túi mua sắm ra đưa cho cô.
"Ồ, cảm ơn anh." Lâm Hiểu Hiểu có hơi ngượng ngùng.
Đối với lời cảm ơn của cô, Thẩm Nghiêm không nói gì, chỉ vô cùng tự nhiên sờ l*n đ*nh đầu cô.
Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy được yêu chiều mà lo sợ, đồng thời lại cảm thấy hình như anh xem cô là một đứa trẻ mà đối đãi.
Nhưng cô không thích cảm giác đó, cho nên gấp gáp muốn biết anh nghĩ gì về mình: "Anh có câu nào muốn hỏi em không?"
Bóng dáng bận rộn của Thẩm Nghiêm tạm dừng, anh ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút: "Tại sao em lại dám kết hôn với anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!