Chương 28: Anh có yêu em không?

Lâm Hiểu Hiểu đứng trước gương sấy khô tóc, cô bất giác nhớ lại cảnh tượng Thẩm Nghiêm cõng mình xuống núi hôm đó. Cô nhớ mùi hương dễ chịu trên người anh, nhớ những đường nét cơ bắp trên cánh tay anh, cùng với nhiệt độ cơ thể dần tăng lên của anh.

Phải làm sao đây...

Lâm Hiểu Hiểu nắm chặt khăn lau đầu, đứng ở cửa phòng tắm mà lòng tràn ngập mâu thuẫn. Chỉ cần nghĩ đến việc đêm nay sẽ chung giường chung gối với Thẩm Nghiêm, tai cô sẽ không tự chủ được mà nóng bừng lên, đôi chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Không được, không được, cô vẫn chưa sẵn sàng...

Thở ra một hơi dài, Lâm Hiểu Hiểu che hai má mình, cố gắng giữ bình tĩnh lại. Cô nghĩ, hay là thử thương lượng với Thẩm Nghiêm một lần nữa xem sao, biết đâu anh cũng chưa sẵn sàng?

Mở cửa phòng tắm ra, Lâm Hiểu Hiểu tiến đến trước cửa phòng Thẩm Nghiêm, nhưng còn chưa kịp gõ cửa cô đã hối hận.

Không đúng, sao anh có thể đồng ý trì hoãn chứ! Anh chàng này rõ ràng là bên ngoài cấm dục, nhưng bên trong lại là một tên lưu manh chính hiệu, có lẽ từ lâu đã nóng lòng muốn thân mật với cô rồi, làm sao có thể đồng ý cho cô rút lui vào phút cuối chứ!

Lâm Hiểu Hiểu lo lắng cắn móng tay.

Ngay khi cô định lén lút quay về phòng mình, giả vờ như chưa có chuyện gì hết, Thẩm Nghiêm chợt bước ra. Anh nắm lấy cổ áo ngủ của cô, từ trên cao nhìn xuống cô rồi hỏi: "Em định đi đâu?"

Nhìn vào gương mặt tuấn tú và mái tóc hơi rối của anh, trên người là áo ngủ cotton màu be nhạt mềm mại, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hình như anh cũng không đáng sợ đến thế, thậm chí còn có chút dễ thương.

Vì thế cô chột dạ nói dối: "Không có gì, em quen rồi, đi nhầm thôi."

Thẩm Nghiêm kéo cô về phòng mình rồi ném lên giường.

"Thực ra... mấy hôm nay dì cả của em sắp đến rồi." Lâm Hiểu Hiểu cực kỳ ngượng ngùng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Mở chăn bên kia ra, Thẩm Nghiêm nằm xuống, gối đầu lên cánh tay nói: "Theo lý mà nói, người cần lo lắng phải là anh mới đúng, bởi em mới là người háo sắc cơ mà?"

Lâm Hiểu Hiểu: "Hả?"

Thẩm Nghiêm tinh nghịch nháy mắt với cô.

Phải mất một lúc lâu sau Lâm Hiểu Hiểu mới phản ứng lại được: "Em... em chỉ có gan muốn thôi chứ không có gan làm đâu."

"Vậy lúc nãy em đang nghĩ gì trong đầu?" Thẩm Nghiêm cố tình trêu cô.

Lâm Hiểu Hiểu ôm đầu: "Anh đừng đọc, không được đọc, em không nghĩ gì cả!!"

Thế nhưng Thẩm Nghiêm lại cười: "Không nghĩ gì còn sợ anh đọc?"

"Em... Em là người trưởng thành, lúc này nên nghĩ gì chẳng lẽ anh còn không hiểu sao? Em nói cho anh biết, từ nay về sau, không có sự cho phép của em thì không được tùy tiện đọc suy nghĩ của em!" Lâm Hiểu Hiểu thực sự thấy chột dạ.

Nhưng lời cảnh báo của cô đã quá muộn, Thẩm Nghiêm sớm đã đọc được những gì không nên đọc, anh không chỉ muốn đọc mà còn muốn nói ra: "Thực ra em muốn xem cơ bụng của anh cũng không sao, vợ chồng với nhau, chút chuyện nhỏ này không tính là gì."

"A!!!!"

Lâm Hiểu Hiểu điên cuồng thét chói tai.

Cô không nghe nổi, cũng không muốn nghe, nhất là khi hai người còn đang nằm trên cùng một chiếc giường, giáp mặt nghe anh nói thẳng thừng như thế, điều này đúng là cực hình!

Nhìn cô giống như một con tôm luộc đỏ bừng lên, Thẩm Nghiêm cũng không dám trêu cô nữa, anh ngồi dậy an ủi cô "Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, em đừng hét."

Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng im lặng.

Sau đó Thẩm Nghiêm lại tiến đến gần cô nói thêm một câu: "Vậy chúng ta bắt đầu ngủ thôi."

Lâm Hiểu Hiểu tròn mắt: ?

"Biểu cảm gì thế này, chúng ta ngủ chung, rốt cuộc ai là người được lợi đây." Thẩm Nghiêm ôm cô vào lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!