Tỉnh dậy với mái tóc rối bù như tổ quạ, Lâm Hiểu Hiểu vừa đánh răng vừa hồi tưởng lại nụ hôn của Thẩm Nghiêm đêm qua
- quá bất ngờ, quá nhẹ nhàng, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vậy!
Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu vô cùng không hài lòng!
Tuy nhiên vài giây sau, khi nhận ra mình đang không hài lòng điều gì, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng lắc đầu. Không đúng không đúng, cô nên thắc mắc tại sao Thẩm Nghiêm lại hôn cô, chứ không phải chê nụ hôn đó có phải quá nhẹ nhàng hay không!
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Hiểu Hiểu chậm rãi bước vào phòng thay đồ, khi mở tủ quần áo ra, cô ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy đủ loại túi xách với logo của các thương hiệu lớn được bày biện gọn gàng, Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, phát hiện cả trên lẫn dưới đều là những chiếc túi hàng hiệu, đầy đủ kích cỡ và kiểu dáng. Ngay cả hai chiếc túi mà hôm qua cô còn tiếc nuối không mua cũng có mặt trong đó.
Cô cầm một chiếc túi màu cà phê đeo lên vai, đứng trước gương soi thử các góc độ. Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy rằng dù cô vẫn đang mặc đồ ngủ nhưng nhờ có chiếc túi hàng hiệu này mà khí chất của cô bỗng chốc nâng lên vài bậc, trông hệt như một tiểu thư nhà giàu được nuôi dưỡng trong khuê phòng.
Ngắm nghía từng chiếc túi xách của mình, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng hết cảm giác mới mẻ, bắt đầu thay đồ. Không ngờ trong tủ quần áo cũng đã có sự thay đổi, có thêm rất nhiều bộ váy mới mà Lâm Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua.
Cô liếc mắt một cái đã tìm thấy chiếc váy mình thử hôm qua! Mặc dù lúc đó cảm thấy mình mặc không đẹp bằng người khác, nhưng sau đó Lâm Hiểu Hiểu vẫn hơi luyến tiếc. Cô còn do dự không biết có nên mua vào lần đi dạo phố tới hay không, nhưng giờ thì không cần phải băn khoăn nữa!
Mặc chiếc váy xinh đẹp lên người, Lâm Hiểu Hiểu xoay một vòng tại chỗ, cô nhìn thấy tà váy tung bay dưới ánh nắng mặt trời, hình ảnh mình trong gương tràn đầy niềm vui và rạng rỡ.Trong phòng thí nghiệm, Sở Họa đứng trước màn hình điện tử khổng lồ, giải thích với ba người trước mặt: "Dựa vào bản đồ gen, lý do mà cô mắc bệnh Crohn là vì có sự đột biến trên nhiễm sắc thể số 17."
"Vậy có phải chỉ cần chỉnh sửa nhiễm sắc thể này thì bệnh sẽ khỏi không?" Lâm Hiểu Hiểu đặt câu hỏi.
Sở Họa: "Về lý thuyết thì có thể."
"Nguy cơ rủi ro là bao nhiêu?" Tần Noãn Phong lại quan tâm đến vấn đề này hơn.
Sở Họa: "Hiện tại tỷ lệ thành công của kỹ thuật này là khoảng chín mươi phần trăm, không loại trừ những trường hợp thất bại, nhưng thành công vẫn chiếm đa số."
"Làm sao để đảm bảo chúng ta sẽ không thuộc mười phần trăm còn lại?" Tần Noãn Phong lại hỏi.
Sở Họa chưa kịp trả lời, Khâu Sảng đã lên tiếng ngăn lại: "Noãn Phong, anh đừng hỏi nữa, ngay cả khi là phẫu thuật chính quy ở bệnh viện cũng cần phải ký vào biên bản chấp nhận rủi ro, không có phương pháp điều trị nào là hoàn toàn đảm bảo."
Tần Noãn Phong lặng lẽ nhìn cô ấy, không hỏi thêm nữa.Sau khi tìm ra nguyên nhân, Sở Họa nhanh chóng dùng máy tính bào chế loại thuốc đặc trị.
Trong phòng thí nghiệm khép kín, Sở Họa đeo khẩu trang và găng tay, lấy ra ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lá, sau đó dùng ống tiêm tiêm vào cơ thể Khâu Sảng.
Khâu Sảng chỉ cảm thấy cơn chóng mặt kéo tới, sau đó mất ý thức.
Khi cô ấy tỉnh lại, đã nửa tiếng trôi qua.
"Tiến sĩ Sở…"
Cửa mở ra từ hai bên, Sở Họa bước vào: "Ô, cô tỉnh rồi à, thời gian vừa kịp."
Khâu Sảng sờ lên lỗ kim trên cánh tay mình, mơ hồ hỏi: "Xong rồi sao?"
"Ừm, xong rồi, về nhà theo dõi một tuần, nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào thì liên lạc với tôi." Sở Họa nhét tay vào túi áo blouse trắng, dáng vẻ vô cùng thoải mái.Bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Khâu Sảng vẫn còn ngỡ ngàng như trong mơ, cô ấy không ngờ khoa học hiện đại đã phát triển đến mức này. Rõ ràng trước đó còn lo quá trình điều trị sẽ phức tạp và kéo dài, vậy mà ngay sau đó cuộc điều trị đã kết thúc với tốc độ không thể tin được.
"Thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không?" Lâm Hiểu Hiểu vẫn luôn chờ ở ngoài.
Khâu Sảng lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tần Noãn Phong.
Tần Noãn Phong tiến lên nắm chặt tay cô ấy, bao nhiêu lời muốn nói đều gửi gắm qua ánh mắt.
"Bây giờ anh còn muốn có con không?" Khâu Sảng hiểu, dù có chữa khỏi bệnh này thì có con vẫn rất khó khăn.
Tần Noãn Phong nghẹn ngào không nói nên lời.
"Khâu Sảng, cậu không định có con nữa sao?" Lâm Hiểu Hiểu nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ấy.
Khâu Sảng: "Gen này sẽ di truyền…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!