Tại bệnh viện tuyến ba của thành phố, sau khi đi kiểm tra phòng bệnh trở về, Tần Noãn Phong phát hiện trong ngăn kéo của mình có thêm một món quà nhỏ.
Bên ngoài gói kẹo sô
-cô
-la tinh xảo có dán một tờ giấy nhớ, trên đó là chữ viết tay thanh tú: [Bác sĩ Tần, hy vọng mỗi ngày anh đều có thể vui vẻ, ngọt ngào~]
Chắc lại là cô y tá nhỏ hay bệnh nhân nào đó tặng cho anh ấy, đến tên cũng không để lại.
Tần Noãn Phong vốn không xem mấy chuyện này là chuyện quan trọng gì, dù sao từ nhỏ anh ấy đã quen với việc xung quanh mình luôn có người theo đuổi và ngưỡng mộ. Nhưng từ sau lần Khâu Sảng nhắc đến chuyện này trong lúc cãi nhau, anh ấy bắt đầu suy ngẫm lại, có phải vì mình chưa xử lý tốt mới dẫn đến việc Khâu Sảng giấu sự bất mãn ở trong lòng lâu như vậy.
"Ôi, Tần, kiểm tra xong rồi hả?" Bác sĩ Lý tinh mắt, vừa bước vào đã để ý đến hộp kẹo: "Lại là em gái nào tặng thế?"
"Cậu lấy mà ăn đi." Tần Noãn Phong tiện tay ném cho đối phương.
Bác sĩ Lý cười tươi rói, mở gói kẹo: "Cậu thật là, đào hoa quá đấy, thảo nào em dâu không vui, tôi thấy cứ ba ngày hai lượt em dâu kiếm cậu cãi nhau cũng là vì ghen thôi!"
Tần Noãn Phong chưa kịp phản bác, bác sĩ Lý đã tiếp lời: "Lần trước cậu thông đồng với chúng tôi lừa em ấy rằng cậu bị bệnh tim, về nhà em ấy không nghi ngờ gì chứ?"
"... Cậu đừng lo chuyện này nữa." Nhắc đến việc này Tần Noãn Phong lại cảm thấy bất an.
Lúc đó vì trấn an Khâu Sảng không để cô ấy tiếp tục đòi ly hôn, anh ấy đã cùng vài đồng nghiệp trong viện bày ra một vở kịch. Nhưng có thể lừa cô ấy bao lâu thì Tần Noãn Phong không chắc, anh ấy cũng lo lắng khi lời nói dối bị phát hiện, liệu Khâu Sảng có làm ầm lên hơn không. Nhưng lúc này anh ấy không tìm được cách nào tốt hơn cả.
Ra khỏi cửa, Tần Noãn Phong đi tìm y tá trưởng.
Y tá trưởng gặp anh ấy ở hành lang, hai người chào hỏi nhau. Tần Noãn Phong đi thẳng vào vấn đề: "Có chuyện này, tôi muốn nói với chị một tiếng."
"Chuyện gì vậy, bác sĩ Tần?" Y tá trưởng cười niềm nở.
Tần Noãn Phong giơ tay trái ra, khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
"Hả?" Y tá trưởng chưa hiểu.
Tần Noãn Phong: "Chị cũng thấy rồi đấy, tôi là người đã có gia đình, sau này nếu có bệnh nhân nhờ y tá gửi quà cho tôi, mong chị có thể giúp tôi ngăn lại."
Y tá trưởng thở phào: "Tôi tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ, đây, đây là chuyện tốt mà bác sĩ Tần, mọi người công nhận và quý mến cậu, tặng chút quà nhỏ không tính là hối lộ đâu."
"Chị nghe tôi nói, điều tôi quan tâm không phải là giá trị món quà hay liệu có bị đồn là nhận hối lộ hay không. Tôi đơn thuần là không muốn vợ tôi hiểu lầm. Dạo này cô ấy với tôi giận nhau, cứ hiểu nhầm tôi ở bệnh viện có mối quan hệ không rõ ràng với ai đó, chị bảo tôi phải làm sao bây giờ?" Tần Noãn Phong không kìm được mà than thở.
Y tá trưởng hiểu ra: "Cũng phải... Bác sĩ Tần yên tâm, tôi sẽ nói với các y tá, sau này sẽ không nhận đồ từ bệnh nhân nữa, kể cả bản thân họ cũng không được phép lén lút tặng!"
"Cảm ơn chị nhiều." Tần Noãn Phong quay người bước nhanh trở về văn phòng, bước chân nhẹ nhàng hơn lúc đến nhiều.Tan làm, anh ấy mua một con cá vược ở chợ mang về nhà.
Vừa mở cửa anh ấy đã thấy Khâu Sảng đang nằm trên ghế mây, trên mặt còn phủ một cuốn sách, chỉ lộ ra đôi mắt và lông mày. Tần Noãn Phong lặng lẽ tiến lại gần cầm cuốn sách lên xem vài trang, phát hiện đó là một cuốn sách phổ cập khoa học về di truyền học.
Tiếng động nhỏ làm Khâu Sảng tỉnh giấc, cô ấy cựa mình trên ghế, mở mắt nhìn Tần Noãn Phong nhưng không nói gì.
"Từ khi nào em lại hứng thú với thứ này vậy?" Tần Noãn Phong đặt cuốn sách xuống bàn trà, đi vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu ăn.
Khâu Sảng vẫn im lặng, nhìn chằm chằm bóng dáng anh ấy bận rộn trong bếp và lắng nghe tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ dưới lầu. Một cảm giác buồn bã xâm chiếm tâm trí cô ấy, như thể những ngày tháng này qua đi sẽ không còn lại bao nhiêu.
Vo gạo bấm nút nấu cơm xong, Tần Noãn Phong bắt đầu rưới rượu, xì dầu, hành gừng và tỏi lên con cá vược đã được sơ chế, rồi đặt vào nồi hấp. Sau đó anh ấy nhặt rau xà lách, xào một đĩa rau.
Chuẩn bị xong những thứ này, anh ấy quay đầu lại nhìn Khâu Sảng: "Sao hôm nay em về sớm thế?"
Khâu Sảng không để ý đến anh ấy, c đứng dậy đi vào phòng ngủ.
"Em làm gì đấy? Anh đi làm cả ngày về nhà vẫn phục vụ em, vậy mà em còn không vui, anh biết nói lý với ai đây? Em có thể thương anh một chút được không, Khâu Sảng!" Tần Noãn Phong đuổi theo, đòi một lời giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!