Tiễn Khâu Sảng đi, Lâm Hiểu Hiểu tạm thời chưa về nhà, cô đến trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng.
Cô mua một ly trà sữa rồi chọn đại một cửa hàng bán bánh ngọt, vào đó ngồi ăn bánh. Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại lên, nhìn vào số dư trong tài khoản mà buồn rầu.
Cô đã không đi làm một thời gian, trong tay vốn chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mấy ngày nay tiêu xài cũng sắp hết sạch. Bề ngoài cô là một bà nội trợ toàn thời gian, không cần phải ra ngoài tìm việc lương vài ngàn một tháng, nhưng thực tế Thẩm Nghiêm chưa bao giờ đưa cô một đồng nào.
Hừ, đồ lừa đảo!
Chủ tịch gì chứ, keo kiệt đến từng xu!
Lâm Hiểu Hiểu căm giận nuốt một miếng bánh.
Đúng lúc cô định khóa màn hình, điện thoại chợt rung lên: [Chuyển khoản thành công: 1.000.000 nhân dân tệ, vui lòng kiểm tra.]
Bao, bao nhiêu?!
Lâm Hiểu Hiểu đếm đi đếm lại: một trăm ngàn vạn mười triệu, trăm vạn!
Một triệu lận!!!
Lâm Hiểu Hiểu chưa từng thấy số tiền lớn như vậy nên hoàn toàn sững sờ, cô vội vàng kiểm tra thông tin người chuyển khoản. Kết quả là đối phương có xác thực tên thật, cái tên hiển thị rõ ràng: Thẩm Nghiêm.
Thì ra là Thẩm Nghiêm, đúng là Thẩm Nghiêm, ngoài Thẩm Nghiêm ra thì còn có thể là ai?!
Lâm Hiểu Hiểu bởi vì bất ngờ giàu có mà tay chân luống cuống, trong đầu cô lướt qua hàng loạt quần áo xinh đẹp và đủ loại món ăn ngon, cô băn khoăn không biết nên mua cái nào trước.
- Đinh.
Điện thoại nhận được tin nhắn, là từ Thẩm Nghiêm: [Em nhận được tiền sinh hoạt tháng này chưa?]
Lâm Hiểu Hiểu ôm điện thoại, phấn khích đỏ bừng cả mặt, ngón tay gõ lia lịa: [Nhận được rồi, nhận được rồi, moah moah!]
Gõ xong cô lại thấy không ổn, bèn xóa chữ "moah" đi, thay vào đó là "cảm ơn". Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy như vậy lại quá xa cách, thế là bắt đầu trăn trở không biết nên bày tỏ thế nào cho đúng.
Chưa đợi cô chọn xong từ ngữ, dường như Thẩm Nghiêm bên kia đã tiếp thu được suy nghĩ của cô, anh gửi đến: [Không cần khách sáo, moah moah.]
Lâm Hiểu Hiểu quăng điện thoại đi, dùng tay che mặt: Sao người này cái gì cũng biết vậy chứ…Bỗng chốc trở thành triệu phú, Lâm Hiểu Hiểu lập tức ghé ngay vào cửa hàng quần áo, cô muốn mua vài chiếc váy đắt đỏ mà trước đây cô chưa bao giờ dám mua.
Đứng trước gương thử đồ, Lâm Hiểu Hiểu thấy dường như mình trong gương khác hẳn với bình thường. Trong cửa hàng, bất kỳ chiếc váy nào cũng có giá bằng cả tháng lương, thậm chí là hai ba tháng lương trước đây của cô.
Thế nhưng hôm nay, vào giờ phút này, cô muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!
"Thưa cô, cô thấy hài lòng không ạ?" Nhân viên bán hàng giúp cô chỉnh lại vạt váy: "Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, cô là người đầu tiên mặc thử đấy, đường eo và dáng váy này rất phù hợp với cô."
Lâm Hiểu Hiểu gật đầu: "Ừm, được đấy."
"Mấy mẫu này cũng rất hợp với cô, tôi gói tất cả lại nhé?" Nhân viên bán hàng khéo léo đề xuất thêm.
Thực sự thì chiếc váy nào cũng đẹp cả, Lâm Hiểu Hiểu đang định đồng ý thì từ phòng thay đồ bên cạnh có một cô gái khác bước ra.
Cô gái này mặc chiếc váy giống hệt Lâm Hiểu Hiểu, nhưng khác biệt là cô ấy da trắng, chân dài, mặc lên nhìn như người mẫu sắp bước lên sàn diễn, còn Lâm Hiểu Hiểu thì trông rất bình thường.
So với cô gái kia, Lâm Hiểu Hiểu bỗng thấy chiếc váy này chẳng còn đẹp như lúc đầu nữa. Thậm chí cô còn nghĩ rằng mình mặc gì cũng sẽ không đẹp, bởi vì vấn đề không nằm ở chiếc váy, mà là ở sự khác biệt quá lớn giữa người với người!
"Thôi, tôi không lấy nữa." Lâm Hiểu Hiểu thay lại quần áo, cúi đầu ủ rũ rời khỏi cửa hàng.Không mua được váy đẹp, Lâm Hiểu Hiểu thấy cảm thấy rất bực bội, cô quyết định sẽ đi ăn loại kem đắt nhất trong trung tâm thương mại!
Ngồi trong quán kem cao cấp, Lâm Hiểu Hiểu gọi tất cả các vị mà cô chưa từng thử qua.
Ban đầu cô định mỗi loại sẽ thử một muỗng, ăn không hết thì vứt đi, dù sao bây giờ cô là người có tiền, nhưng khi đang định vứt đi thật, thói quen và sự giáo dục mà cô đã nhận được trong suốt hơn hai mươi năm qua lại không cho phép cô lãng phí thức ăn như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!