Hơn chín giờ, Khâu Sảng không còn thời gian để tranh luận nữa, cô ấy vội vàng cầm túi xách lên đi tới huyền quan thay giày.
"Đừng đi nữa, Khâu Sảng." Tần Noãn Phong đã nghe thấy nội dung cuộc gọi của cô ấy trong xe nên biết giờ này cô ấy đang vội đến đài truyền hình.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại.Khâu Sảng xuống khỏi taxi, mang giày cao gót chạy vội vào trong.
Ban đêm, tòa nhà đài truyền hình vẫn rực rỡ ánh đèn, mái tóc dài của Khâu Sảng bị gió thổi tung tán loạn, lớp trang điểm trên mặt cũng bị lem đi chút ít. Nhân viên bảo vệ ở cửa chào cô ấy, nhưng cô ấy không kịp đáp lại đã vội vàng bước vào sảnh tầng một.
Tại cổng kiểm soát, Khâu Sảng hơi cúi người để máy quét nhận diện khuôn mặt, sau đó đi qua cổng chắn đang mở.
Thang máy dừng lại ở tầng chín, Khâu Sảng bước ra tiến thẳng đến phòng nghỉ của người dẫn chương trình.
"Ôi, chị Sảng, sao chị lại đến đây? Em còn tưởng chị sẽ không đến nữa chứ." Lưu Khang liếc nhìn người dẫn chương trình tạm thời đang đứng bên cạnh.
Người dẫn chương trình tạm thời trẻ hơn Khâu Sảng vài tuổi, là người có quan hệ với lãnh đạo đài, cô ta cầm kịch bản của Khâu Sảng, đứng dậy nói: "Xin lỗi nha, chị đến muộn rồi, tối nay tổ đạo diễn chương trình đã quyết định để tôi dẫn chương trình, đài truyền hình cũng đồng ý, sức khỏe chị không tốt, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Cô ta vừa dứt lời, Lưu Khang đã ra mặt hòa giải: "Chị Sảng, chị cũng hiểu tính tình của giám đốc đài rồi mà, vì chị đột ngột ngừng ghi hình dẫn đến việc phải thu lại chương trình, nhiều quản lý lớn đã làm ầm lên với ông ấy. Ông ấy tức giận muốn gọi chị quay lại để bổ sung ghi hình, nhưng vì chị đang nhập viện nên mới nhờ Phạm Bình dẫn thay."
Khâu Sảng kéo ghế ngồi xuống: "Đưa kịch bản cho tôi."
Phạm Bình khó chịu ra mặt: "Tôi không thể đưa cho chị, người dẫn chương trình tập này là tôi, không phải chị! Chị có bản lĩnh thì đi tìm giám đốc đài, nếu ông ấy đồng ý thay tôi, tôi sẽ đưa kịch bản cho chị, còn không thì đừng hòng."
Hai người nhìn nhau, trong không khí có mùi thuốc súng.
"Bình tĩnh nào, mọi người hãy bình tĩnh mà nói chuyện. Chị Sảng, hay là chị về nghỉ ngơi đi, tập hôm nay của chương trình đã chọn người xong rồi, thay đổi vào phút chót có thể sẽ gây ra ý kiến trái chiều. Đặc biệt là những quản lý kia, họ có thể không muốn ghi hình với chị nữa, chị xem những người này, thực sự là…" Lập trường Lưu Khang đứng về phía Phạm Bình rất rõ ràng, thà đắc tội với Khâu Sảng làm việc chung nhiều năm, còn hơn là đắc tội với người có quan hệ với đài.
Phạm Bình được anh ta bảo vệ phía sau vẫn đang lăm le nhìn Khâu Sảng.
Khâu Sảng đột ngột đứng dậy.
Hai người đối diện bị dọa đến thay đổi sắc mặt, Phạm Bình còn hét lên: "Chị muốn làm gì?"
Cô ta vậy mà còn giấu kịch bản vào trong áo.
Khâu Sảng cười lạnh một tiếng, không ngoái lại mà rời khỏi phòng nghỉ. Cô ấy vừa đi vừa gọi điện cho giám đốc đài, phải rất lâu đầu dây bên kia mới nhấc máy.
"Alô, Khâu Sảng, tôi quên thông báo cho cô, cô không cần đến nữa, đã có người thay thế rồi, cô đang ở đâu?" Giọng giám đốc đài khàn khàn nhưng rất dứt khoát.
Khâu Sảng hít một hơi thật sâu: "Đang ở đài."
"Ồ, vậy thì cô về trước đi." Giám đốc đài không cảm thấy có gì không đúng.
Khâu Sảng chất vấn: "Không phải ông bảo tôi trở về đài trước mười giờ sao?"
Giám đốc đài tức giận nói: "Đừng nói với tôi mấy chuyện này! Tôi có quyền quyết định ai sẽ ghi hình, cô chỉ cần tuân theo sắp xếp, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu cô không muốn làm nữa phía dưới còn rất nhiều người thay thế cô!"
"…" Nghĩ đến những năm tháng cống hiến cả trước và sau máy quay, Khâu Sảng không cam tâm từ bỏ như vậy.
"Muốn làm thì ngoan ngoãn làm cho tốt, nhà đài đã đầu tư bao nhiêu tài nguyên để đào tạo cô, cô không biết sao? Làm người phải có lòng biết ơn. Được rồi, nói đến đây thôi, tôi cúp đây." Giám đốc đài là người am hiểu lòng người sâu sắc, nói xong những lời nặng nề ông ta còn không quên vỗ về vài câu.
Cuộc gọi kết thúc.Bên ngoài mưa to như trút nước, Khâu Sảng không mang theo ô.
Cô ấy bước vào trong mưa, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, để mặc bản thân bị nước mưa xối ướt sũng khắp người. Cô ấy ngẩng đầu lên, thất thần bước đi không mục đích, vừa đi còn vừa cười.
Tóc dài bết dính vào má và trán, lớp trang điểm bị mưa rửa trôi hoàn toàn, áo sơ mi và váy dính sát vào da thịt, cả người Khâu Sảng trông thật thảm hại.
Đi được một lúc, cô ấy cảm thấy không thoải mái bèn tháo giày cao gót ra, ném từng chiếc vào bụi cây ven đường.
Cô ấy dang rộng tay xoay vòng trong mưa, còn lớn tiếng gào thét: "Mẹ kiếp công việc!!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!