Lâm Hiểu Hiểu không được ngủ ngon đã đánh một giấc trên du thuyền riêng của Thẩm Nghiêm.
Khi gần đến nơi, cô mới từ từ bò dậy trên tấm nệm phơi nắng, mơ màng nhìn chằm chằm vào ngọn núi Thanh Nhai gần ngay trước mắt. Cô ngáp một cái, thông qua lối đi bên trái du thuyền bước vào khu vực Thẩm Nghiêm đang ngồi.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, liên tục nhón lấy miếng dưa hấu trong đĩa trái cây đưa vào miệng. Mùa hè còn chưa đến, dưa hấu đầu mùa không quá ngọt lịm, mát lạnh vừa đủ.
"Sao anh lại nghĩ đến chuyện dẫn em đi leo núi?" Lâm Hiểu Hiểu uống nước dưa hấu giải khát, cuối cùng cổ họng cũng không còn khô khốc nữa.
Thẩm Nghiêm đeo kính mát, tay lắc ly rượu đầy đá, giọng nói ung dung: "Đưa em đi hẹn hò."
"Anh lại hẹn hò với em?" Lâm Hiểu Hiểu đã nghe anh dùng từ này lần thứ hai rồi: "Tại sao?"
"Để phá vỡ mối quan hệ vợ chồng thuần khiết của chúng ta." Thẩm Nghiêm hạ kính mát xuống một chút, lộ ra ánh mắt trêu chọc.
Lâm Hiểu Hiểu lập tức không nuốt nổi nữa: "Sao anh cứ không đứng đắn thế nhỉ!"
Nghe vậy, Thẩm Nghiêm đẩy kính mát trở lại, tao nhã nhấp một ngụm rượu lạnh, dường như muốn cứu vãn hình ảnh của mình trong lòng vợ.
Anh vốn có vẻ ngoài hơi lạnh lùng, sống mũi cao thẳng và đôi môi sắc nét kết hợp với quai hàm gọn gàng, nhìn thế nào cũng giống một quý công tử. Đặc biệt là khi anh che đi đôi mắt lộ ra chút cảm xúc, chỉ nhìn vào cốt tướng* ngay thẳng và phong cách ăn mặc cấm dục của anh, không ai có thể liên tưởng anh đến cái người thỉnh thoảng lại buông vài câu trêu chọc.
(Bản chất và phẩm chất nội tâm của một người, thể hiện qua thần thái và dáng vẻ bên ngoài.)
Khi du thuyền cập bến, Thẩm Nghiêm đứng phía sau đỡ Lâm Hiểu Hiểu để cô lên bờ trước.
"Cảm ơn." Lâm Hiểu Hiểu thuận miệng nói tiếng cảm ơn.
Thẩm Nghiêm vẫn không đứng đắn, cười nói: "Khách sáo với anh vậy sao?"
Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn anh một cái, không biết nên nói gì.
May mà Thẩm Nghiêm tự điều chỉnh lại, anh lên bờ tháo kính mát xuống đưa cho cô: "Trên đây có dấu vân tay của anh, nếu lát nữa anh đẩy em xuống núi, cảnh sát có thể lần theo dấu vân tay mà tìm đến anh."
Trước khi xuất phát Lâm Hiểu Hiểu có nói đùa một câu, anh lại coi là thật. Lâm Hiểu Hiểu đeo kính mát của anh lên, nhìn quanh một lượt: "Ừm, kính này cũng được đấy, tặng em nhé? Cảm ơn anh trước."
Thẩm Nghiêm cười mỉm không nói gì.
"Anh cười lên trông đẹp lắm, Thẩm Nghiêm, rảnh rỗi thì cười nhiều một chút, không em lại tưởng cả ngày anh phải gánh vác thâm thù đại hận gì đấy!" Lâm Hiểu Hiểu vỗ nhẹ cánh tay anh như một người anh lớn.
Hành động cố ý phá tan không khí mập mờ này khiến Thẩm Nghiêm hơi không hài lòng, anh không thể để cuộc hẹn hò mà mình sắp đặt kỹ lưỡng biến thành chuyến du ngoạn của hai người anh em được, thế là anh dang tay ôm cô vào lòng.
Lâm Hiểu Hiểu cảm nhận được hormone nam tính độc quyền từ lồng ngực rắn chắc của anh, cô khẽ ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.
"..."
Lúc này sự im lặng còn hơn ngàn lời nói. Từng giây từng phút khi Lâm Hiểu Hiểu đối diện với ánh mắt của Thẩm Nghiêm đều như một cảnh phim dài – cô chìm đắm trong vẻ đẹp của anh không thể tự thoát ra.
Thẩm Nghiêm không biết đã học được bí kíp tình yêu từ đâu, nhưng ngay khi thấy cô bị mê hoặc bởi mình, anh lại nhẹ nhàng thổi một hơi vào mặt cô.
Hơi nóng phả vào giữa môi và mũi giống như một nụ hôn vậy, Lâm Hiểu Hiểu xấu hổ đỏ mặt tía tai, gắng sức đẩy anh ra: "Thẩm Nghiêm, anh làm gì vậy?!"
Thẩm Nghiêm đắc ý đi theo sau cô, chẳng còn chút dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Hai người đến chân núi, Lâm Hiểu Hiểu kiên quyết không muốn leo núi cùng anh mà hậm hực đi trước, bỏ xa anh một đoạn. Tuy nhiên, cứ leo một quãng cô lại giả vờ quay đầu nhìn một cái, để chắc chắn rằng mình không bỏ rơi Thẩm Nghiêm quá xa, nhưng cũng không để anh lại quá gần.
Hai tiếng sau, Lâm Hiểu Hiểu thực sự không còn sức để dẫn đầu nữa. Cô đành ngồi phịch xuống bậc thang, chờ Thẩm Nghiêm tiến lại gần. Khi Thẩm Nghiêm cúi xuống, cô lập tức quay mặt đi, sợ anh lại thổi vào mặt mình lần nữa.
"Mới thế đã mệt rồi?" Thẩm Nghiêm chống gậy leo núi, không hề th* d*c hay đổ mồ hôi chút nào.
Lâm Hiểu Hiểu đang mải xoa bóp chân: "Em đâu có khỏe như anh, rảnh rỗi quá nên mới rủ em leo núi hẹn hò, ngoài việc thu hoạch được mồ hôi và nhức mỏi toàn thân ra, em chẳng thấy có gì vui cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!