Dù Tần Noãn Phong có không màng thể diện khóc lóc làm loạn đến mức nào, Khâu Sảng vẫn không chịu nhượng bộ.
Nếu là trước đây, chỉ cần Tần Noãn Phong rơi vài giọt nước mắt là cô ấy đã đau lòng không chịu nổi, vội vàng quẳng nguyên tắc sang một bên để dỗ dành chồng mình. Nhưng giờ không còn như trước nữa, cô ấy buộc phải nhẫn tâm, dù anh ấy có khóc hay làm ầm ĩ tới đâu, thậm chí là dọa chết dọa sống, cô ấy cũng không được phép yếu lòng.
Sau một hồi khóc lóc làm loạn, cuối cùng Tần Noãn Phong cũng kiệt sức. Anh ấy nằm dài trên ghế sô pha nhắm mắt lại, ra sức xoa bóp thái dương: "Đầu anh đau quá, Khâu Sảng, anh đau đầu."
Nghĩ đến việc anh là bác sĩ, chắc sẽ không tự làm mình đau chết được, cho nên Khâu Sảng không để ý đến anh ấy nữa mà lẻn vào phòng ngủ.
Đến khi cô ấy ngủ dậy định đi làm chút đồ ăn, khi ngang qua phòng khách, cô ấy thấy nửa người Tần Noãn Phong đã ngả ra khỏi ghế sô pha, tay rũ xuống sàn, trong tay còn vương vài viên thuốc trắng.
Thấy cảnh này, Khâu Sảng hoảng hốt bay cả vồn vía, vội vàng đỡ anh ấy dậy, thử kiểm tra hơi thở người trong lòng. Cảm nhận được anh ấy vẫn còn hô hấp và nhịp tim, cô ấy vỗ nhẹ vào mặt đối phương, cố gắng gọi người tỉnh lại: "Noãn Phong, Tần Noãn Phong, tỉnh lại đi."
Thế nhưng người đàn ông trong lòng cô ấy lại không có bất kỳ phản ứng nào, gương mặt anh ấy còn hiện lên sắc đỏ bất thường.
Sờ lên trán anh ấy, Khâu Sảng không chắc liệu anh ấy có bị sốt hay cảm lạnh không, cô ấy đành nghĩ cách đưa người đến bệnh viện trước.
Tần Noãn Phong cứ thế bị đưa lên xe cứu thương.
Nghe tin Tần Noãn Phong được đưa đến bệnh viện chỗ mình, bác sĩ Lý đặc biệt chạy từ khoa khác đến thăm: "Ôi, sao Tần lại ra nông nỗi này thế?"
Khâu Sảng còn đang đợi kết quả kiểm tra, thấy bác sĩ Lý bước vào, cô ấy còn tưởng đây là bác sĩ điều trị chính.
"Chào em, chào em, em là vợ của Tần đúng không? Tôi từng thấy em rồi, hình nền điện thoại của Tần chính là ảnh của em đấy. Quả nhiên người thật còn xinh đẹp có khí chất hơn nhiều. Tôi là đồng nghiệp của cậu ấy, cứ gọi tôi là Lý được rồi." Bác sĩ Lý tự giới thiệu.
Vì phép lịch sự, Khâu Sảng cũng chào hỏi: "Chào bác sĩ Lý."
Bác sĩ Lý nhanh nhạy nắm bắt thông tin: "Tôi vừa nghe tin Tần được xe cứu thương đưa đến mà còn không tin, không ngờ lại là thật. Chuyện này là sao vậy?"
Khâu Sảng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ bận việc khác.
Nhận thấy bầu không khí không ổn, bác sĩ Lý không hỏi gì thêm mà chỉ lẩm bẩm: "Tần đúng là liều mạng mà, mấy năm trước vì chức danh mà tăng ca không ít, cả cái viện này chỉ có cậu ấy là liều mạng nhất. Tôi từng nói với cậu ấy là làm thế hại sức khỏe lắm, nhưng cậu ấy cứ không nghe, kết quả là năm nay kiểm tra sức khỏe phát hiện ra vấn đề về tim mạch.
Nếu không phải bệnh viện bắt buộc cậu ấy giảm khối lượng công việc, có lẽ cậu ấy còn tiếp tục liều mạng hơn."
Khâu Sảng hoàn toàn không biết gì về bệnh tim của Tần Noãn Phong: "Anh nói thật sao?"
"Chẳng lẽ lại giả?" Bác sĩ Lý ngạc nhiên: "Em dâu, em không biết thật à? Tần giỏi giữ bí mật thật đấy."
Khâu Sảng chỉ cảm thấy đầu óc ù đi, không nói nên lời.
Kết quả kiểm tra đã có, bác sĩ điều trị chính cầm bệnh án đến trao đổi ánh mắt với bác sĩ Lý.
"Tiểu Phương, kết quả thế nào?" Dường như bác sĩ Lý rất quen thuộc với bác sĩ điều trị chính.
Bác sĩ Phương đẩy đẩy gọng kính: "Tần bị thiếu oxy do cảm xúc quá kích động, dẫn đến tim đập loạn nhịp. Tim cậu ấy vốn đã có vấn đề, không thể chịu được k*ch th*ch mạnh."
Bác sĩ Lý quay sang: "Em dâu à, có phải ở nhà xảy ra mâu thuẫn gì không? Bao nhiêu năm nay tôi chưa bao giờ thấy Tần bị kích động như vậy, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy chỉ có mỗi em thôi."
"Có cách nào chữa khỏi không?" Khâu Sảng đã tự trách đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Phòng bệnh im lặng trong giây lát, bác sĩ Phương nhíu mày: "Vấn đề không lớn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, giữ tâm trạng ổn định thì sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng… nếu gặp k*ch th*ch như thế này thêm vài lần nữa thì khó nói lắm."
Bác sĩ Lý chen vào: "Cho nên có chuyện gì mọi người cứ bình tĩnh nói chuyện với nhau, đừng cãi lộn, đừng tức giận, nhất là với tình trạng sức khỏe của Tần hiện giờ, em dâu, em nên nhường nhịn cậu ấy một chút, gia hòa vạn sự hưng mà."
Khâu Sảng gật đầu, vẻ mặt khá trầm tư.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Khâu Sảng ngồi xuống cạnh giường bệnh nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tần Noãn Phong, trong lòng rối bời suy nghĩ đủ điều. Cô ấy nghĩ, có lẽ mình không thể rời đi được nữa.
Vài giờ sau, cuối cùng Tần Noãn Phong cũng tỉnh lại, anh ấy lặng lẽ chớp mắt nhìn, hô hấp có phần nặng nhọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!