Ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, Lâm Hiểu Hiểu hơi không hài lòng: "Cậu đối xử với anh ấy như vậy sao?"
Khâu Sảng không nói gì, chỉ nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi ăn sáng xong tại bệnh viện, Lâm Hiểu Hiểu vốn định tìm cho cô ấy một hộ lý, nhưng Khâu Sảng lại yêu cầu xuất viện ngay lập tức. Cô không thuyết phục được cô ấy, chỉ đành đi làm thủ tục xuất viện giúp.
Hai người rời bệnh viện, Lâm Hiểu Hiểu gọi xe đưa cô ấy về nhà.
"Mình tự về được." Khâu Sảng không để cô lên xe.
Lâm Hiểu Hiểu kéo cửa xe, vẻ mặt khó xử: "Chuyện này... cậu đừng giấu anh ấy nữa."
Đóng cửa xe, Khâu Sảng ra hiệu tài xế lái đi.
Lâm Hiểu Hiểu đứng sững tại chỗ, cảm thấy nghẹn khuất mà không thể nói ra. Thậm chí cô còn có cảm giác xúc động muốn trực tiếp đến gặp Tần Noãn Phong nói rõ mọi chuyện, nhưng lại sợ Khâu Sảng sẽ vì thế mà làm ra hành động gì đó quá khích.
Vì vậy cô không dám hành động liều lĩnh, chỉ có thể về nhà bàn bạc với Thẩm Nghiêm.
Có lẽ vì tối qua cô ngủ bên ngoài nên sáng nay Thẩm Nghiêm không đến công ty mà đặc biệt ở nhà chờ cô. Dường như anh đã dự đoán trước rằng hôm nay cô sẽ về tìm anh, chỉ là anh luôn rất hiểu cô nên Lâm Hiểu Hiểu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Về đến nhà, cô cởi áo khoác, rửa tay xong lập tức đi tìm đồ ăn. Sau khi ăn hết một hộp dâu tây sạch do công ty Thẩm Nghiêm đặc biệt trồng, cô mới đi tìm anh để bàn chuyện chính.
"Anh có đang bận không?" Lâm Hiểu Hiểu gõ cửa một cái trước khi bước vào.
Thẩm Nghiêm ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh: "Có chuyện này em muốn bàn với anh."
Thẩm Nghiêm rót cho cô một ly nước mật ong.
"Chính là chuyện lần trước em đã nói với anh, người bạn đó của em tên Khâu Sảng…" Lâm Hiểu Hiểu nói xong mới chợt nhớ ra điều gì đó: "Em không cần giới thiệu nhiều đâu nhỉ, anh có thể đọc mà, mau đọc đi."
Cô gọi quá trình Thẩm Nghiêm đọc dữ liệu trong chip của cô là "đọc".
Thẩm Nghiêm tháo kính xuống, nhìn cô trong vài giây rồi lên tiếng: "Ừm."
"Dù sao thì cô ấy đã đồng ý rồi, khi nào các anh có thể sắp xếp cho cô ấy vào phòng thí nghiệm?" Lâm Hiểu Hiểu không rõ anh đọc chip như thế nào, cô chỉ coi như đang thưởng thức sắc đẹp của anh, nếu không vì chuyện khẩn cấp thì cô có thể ngồi đây nhìn anh cả ngày.
Nhưng sau khi nghe cô nói xong Thẩm Nghiêm lại im lặng, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc.
"Ý anh là sao?" Lâm Hiểu Hiểu không rõ: "Anh không muốn giúp cô ấy sao?"
"Chỉnh sửa gen không đơn giản như em nghĩ đâu." Cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng lên tiếng.
Thấy anh có vẻ nghiêm trọng, Lâm Hiểu Hiểu nhận ra thái độ của mình hơi tùy tiện: "Anh từng nói với em chuyện này có rủi ro, nhưng Khâu Sảng không còn nhiều lựa chọn nữa. Cô ấy hoặc phải uống thuốc cả đời, hoặc là liều một phen, chúng ta là hy vọng duy nhất của cô ấy."
"Em rất thân với cô ấy sao?" Thẩm Nghiêm bất ngờ hỏi một câu nghe như không liên quan lắm.
Lâm Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng vậy, bọn em là bạn từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Em cũng quen chồng cô ấy, là học sinh xuất sắc của trường bọn em, đẹp trai lắm. Trong đám bạn của em, họ chính là một đôi trời sinh. Bây giờ Khâu Sảng vì bệnh tật mà định ly hôn với chồng cô ấy, chúng ta không thể thấy chết không cứu được!"
"Nếu thất bại, em sẽ hối hận chứ?" Thẩm Nghiêm suy nghĩ rất nhiều.
Lâm Hiểu Hiểu đã từng lo lắng về điều này, nhưng cô luôn tin tưởng vào Thẩm Nghiêm và các dự án nghiên cứu của anh, vì vậy cô nắm lấy cổ tay anh lắc nhẹ: "Không đâu, em tin anh sẽ thành công."
Ánh mắt chuyển xuống cổ tay bị cô nắm lấy, Thẩm Nghiêm cụp mắt, lặp lại lần nữa: "Đã có rất nhiều trường hợp thất bại."
Lâm Hiểu Hiểu vốn nghĩ chỉ cần chấp nhận tham gia dự án này là mọi chuyện sẽ thành công, nhưng thái độ của Thẩm Nghiêm khiến cô bắt đầu nghi ngờ. Cô lo lắng dự án này chưa chắc đã đáng tin cậy như cô tưởng.
Có lẽ Khâu Sảng sẽ không được điều trị mà chỉ đơn thuần là trở thành một vật thí nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!