Chương 20: Liệu pháp gen*

(Là loại kỹ thuật thử nghiệm sử dụng đoạn gen khỏe mạnh để điều trị hoặc ngăn ngừa bệnh tật di truyền ở cơ thể. Trong tương lai, phương pháp này còn cho phép bác sĩ điều trị bệnh bằng việc chèn gen mới vào tế bào của người bệnh mà không cần sử dụng thuốc hoặc điều trị bằng phẫu thuật.)

Thấy khuyên nhủ thế nào cũng không làm cho Khâu Sảng thay đổi ý định được, Ngụy Phàm đành thức thời im lặng bưng bình giữ nhiệt lên, múc một thìa cháo đưa đến bên môi Khâu Sảng.

Khâu Sảng lắc đầu.

"Ăn chút đi chị Sảng." Ngụy Phàm không hiểu tại sao Khâu Sảng lại như vậy: "Nếu chị ngã bệnh không làm nổi nữa, mấy người kéo bè kết phái trong đài chắc chắn sẽ mừng muốn chết, họ chỉ mong chị không làm nữa thôi. Dù không phải vì miếng ăn mà vì chút danh dự, chỉ riêng vì họ, chị cũng phải kiên trì mà chống đỡ chứ!"

Nếu là trước đây, Khâu Sảng chắc chắn sẽ nghe lọt những lời này, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Ngụy Phàm buồn bực: "Chị Sảng, chị cười gì thế, chẳng lẽ em nói gì sai sao?"

"Em về đi." Khâu Sảng không còn nhiều sức để nói chuyện với đối phương nữa.

"Đợi anh Tần đến rồi em đi, để chị một mình ở đây em không yên tâm." Ngụy Phàm vẫn rất có trách nhiệm.

Khâu Sảng quay đầu nhìn cô ấy, giọng điệu dịu hơn một chút: "Về đi, chị không sao đâu."

"Không được, nếu chị muốn em đi thì hãy ăn hết bát cháo này, chị ăn xong em mới đi." Ngụy Phàm đưa ra điều kiện.

Biểu hiện của đối phương khiến Khâu Sảng cảm thấy khá là đáng yêu, vì không muốn phụ lòng tốt của cô ấy nên Khâu Sảng miễn cưỡng ăn vài thìa cháo trắng.

"Được rồi." Khâu Sảng từ chối không để đối phương đút thêm.

Ngụy Phàm thăm dò: "Ăn thêm một thìa nữa nhé?"

"Không cần đâu, em về đi." Khâu Sảng vẫn kiên quyết đuổi cô ấy.

Ngụy Phàm đậy nắp bình giữ nhiệt lại: "Hay là em gọi cho anh Tần thêm lần nữa nhé?"

"Chị tự gọi được." Khâu Sảng theo phản xạ giấu điện thoại của mình đi.

"Ồ, vậy được rồi, em thật sự về đây?" Ngụy Phàm đứng dậy, xác nhận lại lần nữa.

Khâu Sảng khẽ gật đầu.

Đep ba lô lên vai, Ngụy Phàm nhìn quanh phòng bệnh rồi ra ngoài, nhưng sau đó lại quay trở về.

Ngụy Phàm mang theo một bình nước nóng và một chiếc cốc, đặt cốc lên bàn đầu giường, rót đầy nước nóng vào rồi nói: "Chị Sảng, chờ nước nguội rồi uống, uống xong chị gọi y tá rót thêm nhé. À đúng rồi, phòng này có nhà vệ sinh, nếu chị không tiện thì bảo y tá đỡ chị đi, chuông ở đây, chị nhấn vào sẽ có người tới."

Hiếm khi thấy một người trẻ lại chu đáo đến thế, Khâu Sảng cảm động không thôi, gật đầu với đối phương thêm lần nữa, đồng thời ánh nhìn cũng đã khác đi một chút.

Ngụy Phàm cứ bước một bước lại ngoái đầu nhìn: "Vậy lần này em đi thật nhé?"

"Đi đi." Khâu Sảng nhẹ giọng đáp.

Lúc này Ngụy Phàm mới rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Khâu Sảng. Cô ấy nhắm mắt lại ngủ một lúc, nhưng trong giấc mơ lại toàn hiện lên cảnh cãi vã hôm qua giữa cô ấy và Tần Noãn Phong.

Khâu Sảng nhớ lại tình yêu học đường của mình và Tần Noãn Phong. Hai người đã có cảm tình với nhau từ năm mười sáu tuổi, họ yêu nhau cả ba năm cấp ba nhưng không hề ảnh hưởng đến kết quả học tập, ngược lại dưới sự hướng dẫn của Tần Noãn Phong, thành tích của Khâu Sảng tiến bộ vượt bậc.

Khi ấy, nơi họ đến hẹn hò thường xuyên nhất không phải nhà sách thì cũng là thư viện, ngay cả khi đến tiệm ăn nhanh hay quán net, Tần Noãn Phong cũng lấy sách ra giảng cho Khâu Sảng vài bài.

Khâu Sảng không thích nghe giáo viên giảng bài, nhưng lại thích nghe Tần Noãn Phong giảng. Nghe mệt rồi cô ấy sẽ dựa đầu vào vai Tần Noãn Phong, lén hôn anh ấy vài cái.

Tần Noãn Phong là người đứng đắn, mỗi lần bị hôn trộm đều đỏ mặt, lại không dám hôn trả. Anh ấy chỉ nhắc nhở Khâu Sảng: "Em có biết xấu hổ không vậy?"

Lúc đó Khâu Sảng cười khúc khích, cười anh ấy nhút nhát, đến nụ hôn cũng không dám đón nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!