Chương 2: Dọn vào nhà mới

Ngay lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ kỳ quái, chiếc xe đã tiến vào khu biệt thự... à không, là khu chung cư bên cạnh.

Những căn biệt thự sang trọng vừa lọt vào tầm mắt đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tòa chung cư cao tầng. Tâm trạng Lâm Hiểu Hiểu như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, may là anh chưa giàu đến mức không thể với tới, nếu không có lẽ cảm giác mình không xứng với anh sẽ càng mãnh liệt hơn.

Căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh này cho hai người ở thì hoàn toàn dư dả. Hơn nữa, phong cách trang trí bằng gỗ tự nhiên này nhìn qua đã biết tốn không ít tiền, bất cứ món đồ nội thất nào cũng phải lên tới mười tám ngàn.

Ban đầu Lâm Hiểu Hiểu còn hơi ngại ngùng: "Em chẳng tốn một đồng nào mà lại được ở trong căn nhà đẹp thế này, thật sự là nhờ có anh!"

Cô gãi đầu nhìn Thẩm Nghiêm.

"Sau này là vợ chồng rồi, không cần khách sáo với anh." Thẩm Nghiêm thay dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Lâm Hiểu Hiểu giả vờ không để ý, cứ đi đi lại lại trong phòng khách và phòng bếp, cho đến khi Thẩm Nghiêm gọi cô.

Giữa ban ngày ban mặt…

Cô căng da đầu bước vào, cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Sao vậy?"

Cô thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.

"Phòng bên phải là của em, xem còn thiếu gì không." Thẩm Nghiêm khoanh tay dựa vào khung cửa.

Hóa ra là chia phòng ngủ, Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào phòng ngắm nghía, khi mở tủ quần áo ra, cô phát hiện bên trong đầy ắp những bộ quần áo mới tinh vẫn chưa tháo mác.

Cô ngơ ngác chỉ vào đống quần áo hỏi: "Những cái này là cho em sao?"

Thẩm Nghiêm "ừ" một tiếng khẳng định.

Chà, bất ngờ ghê... Lâm Hiểu Hiểu lật vài cái mác ra xem kỹ: "Sao anh biết em mặc size nào?"

"Không khó." Thẩm Nghiêm nói xong thì quay về phòng mình.

Cũng đúng, muốn biết mọi thứ về cô chẳng khó khăn gì, dù sao anh cũng đã "thu phục" cả bố mẹ cô rồi. Đến cả chuyện kết hôn cũng lặng lẽ sắp xếp sau lưng cô, còn có gì có thể giấu giếm nữa chứ?

Cô đoán bố mẹ mình chắc đã sớm tiết lộ hết mọi thứ về cô cho Thẩm Nghiêm, cho nên anh mới tỏ ra hiểu rõ cô như vậy.

Hừ, ngày rộng tháng dài, ai là chủ nhà này còn chưa chắc đâu!

Lâm Hiểu Hiểu bước vào nhà vệ sinh, phát hiện cốc và bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị sẵn.

Hơn nữa cái cốc này lại còn là cốc đôi!

Trên mặt cốc in hai chữ cái in hoa LO và nửa trái tim màu hồng, không có gì bất ngờ nếu cái cốc kia có in hai chữ VE và nửa trái tim còn lại, như vậy ghép lại sẽ thành LOVE!

Wow, anh chàng này khá là ngoài lạnh trong nóng nha~

Dù có hơi sến sẩm, nhưng... cũng coi như có lòng, Lâm Hiểu Hiểu che miệng cười trộm, không ngờ một người thanh tao thoát tục như Thẩm Nghiêm lại có thể mua thứ này.

Sau khi ngắm nghía xong phòng của mình, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu tham quan những nơi khác, và nơi cô thích nhất trong nhà chính là phòng sách.

Bởi vì bàn làm việc trong phòng sách vừa dài vừa vuông, được làm từ gỗ nguyên khối, sờ lên vô cùng có cảm xúc, như trở về với thiên nhiên vậy. Trên bàn không chỉ có máy tính mà còn có bút lông và nghiên mực.

Lâm Hiểu Hiểu tiện tay cầm một cây bút lông, chọc chọc đầu bút, nghĩ thầm chẳng lẽ Thẩm Nghiêm còn có tài hoa văn chương, biết viết thư pháp?

Đang định đi tìm thì Thẩm Nghiêm đã tự xuất hiện. Anh đẩy cửa phòng sách ra hỏi: "Em đói chưa? Đến giúp anh nấu cơm."

"Giúp thế nào? Anh biết nấu à?" Lâm Hiểu Hiểu đặt bút lông xuống bàn, theo anh ra khỏi phòng sách.

Thẩm Nghiêm ném cho cô một cái tạp dề: "Giúp việc lặt vặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!