Chương 19: Đôi vợ chồng trẻ

Nếu không phải sớm biết Thẩm Nghiêm là người làm nghiên cứu khoa học, Lâm Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh có một năng lực siêu nhiên nào đó, hoặc ít nhất cũng là một nửa thần tiên có thể đoán trước mọi việc.

"Em đoán thử xem vì sao anh lại biết?" Thẩm Nghiêm không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc: "Là do con chip à? Nhưng rốt cuộc là đọc như thế nào, cứ thế đọc không cần công cụ hỗ trợ sao?"

Cô đã xem trong phim khoa học viễn tưởng, khi ai đó muốn đọc ký ức của nhân vật chính thì phải đội lên đầu nhân vật một chiếc mũ điện cực, không thì nối vài sợi dây điện, còn công nghệ kết nối ý thức từ xa như vậy cô chưa từng thấy qua.

"Em có thể tưởng tượng anh là một cái radio, còn em là đài phát thanh, khi anh dò được tần số của em, anh có thể nhận được tất cả nội dung mà em phát ra." Thẩm Nghiêm kiên nhẫn giải thích cho cô.

Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn thắc mắc: "Radio chỉ nghe được nội dung ngay lúc đó thôi, sao anh có thể nhận cả những chuyện trước đây của em vậy?"

"Chỉ là một phép ẩn dụ thôi." Thẩm Nghiêm còn muốn nói gì đó, nhưng chợt ngừng lại.

"Nói đi mà."

Ở nơi ánh sáng yếu, thị giác không còn phát huy nhiều tác dụng, ngược lại thính giác càng trở nên nhạy bén hơn, Lâm Hiểu Hiểu nhạy cảm bắt được khoảnh khắc anh ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Nghiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra: "Não người sẽ lưu trữ ký ức, trong những ký ức này có hình ảnh, âm thanh, chữ viết, những ký ức phức tạp hơn còn chứa đựng cả ngũ quan và những suy nghĩ nhỏ nhặt tại thời điểm đó."

"Ừm, vậy thì sao?" Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa chắc chắn anh muốn nói gì.

"Anh có thể thông qua con chip đọc tất cả ký ức mà em đã lưu trữ, dù là hiện tại hay quá khứ." Thẩm Nghiêm chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, quan sát từng phản ứng nhỏ.

Những lời này khiến Lâm Hiểu Hiểu khó mà tiêu hóa được: "Các anh… em…"

"Trước mặt anh, em giống như một cuốn sách mở ra vậy." Thẩm Nghiêm bổ sung.

Trong lòng Lâm Hiểu Hiểu rối bời: "Trước mặt anh, em chẳng có bí mật gì sao?"

"Ừm." Thẩm Nghiêm khẳng định một lần nữa.

"Vậy chắc anh cũng biết em muốn nhờ anh giúp việc gì rồi chứ." Lâm Hiểu Hiểu vốn không có nhiều bí mật đáng để che giấu, vì vậy cho dù có trở thành người trong suốt trước mặt anh thì cũng không quá hoảng sợ.

Thẩm Nghiêm dời ánh mắt, chăm chú nhìn những con đom đóm bay lượn trong không trung, hai tay chụm lại bắt được một con trong số đó. Anh nâng nó đến trước mặt cô như dâng báu vật: "Em có muốn mang nó về không?"

"Không, sẽ nuôi chết mất." Lâm Hiểu Hiểu không hiểu phong tình: "Anh là không giúp được hay là không muốn giúp?"

Buổi hẹn hò ban đêm vốn dĩ có thể mang chút màu sắc lãng mạn, lại bị Lâm Hiểu Hiểu gấp gáp muốn cứu người mà buộc Thẩm Nghiêm không thể không nói đến công việc. Anh hơi suy sụp trả lời cô: "Trừ khi cô ấy tự nguyện trở thành vật cải tạo của phòng thí nghiệm."

"Vật cải tạo" thực sự không phải là một từ hay ho gì, Lâm Hiểu Hiểu vẫn lo lắng hỏi: "Như vậy có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy không?"

"Sẽ có rủi ro." Buổi hẹn hò đã không thể tiếp tục, Thẩm Nghiêm đứng dậy phủi bụi trên quần áo: "Về thôi."

Lâm Hiểu Hiểu đỡ anh đứng lên, truy hỏi: "Rủi ro gì?"

"Đột biến gen." Thẩm Nghiêm ôm cô đi về.

Gió đêm từ mặt sông thổi tới, lá cây trên cành run rẩy xào xạc. Lâm Hiểu Hiểu rụt cổ lại, vô thức dựa sát vào Thẩm Nghiêm.

Cô có thể cảm nhận được Thẩm Nghiêm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, có lẽ vì buổi hẹn hò này thất bại, hoặc có lẽ việc cải tạo thí nghiệm không đơn giản như tưởng tượng, hoặc có thể là vì lý do khác.

Nếu anh không muốn nói tiếp, Lâm Hiểu Hiểu cũng không ép buộc, cả hai im lặng ngồi xe về nhà.Còn Khâu Sảng được người ta nhớ đến đã trải qua cả đêm mất ngủ. Dù là vậy, cô ấy vẫn phải dậy vào lúc bảy giờ sáng để kịp đến đài truyền hình ghi hình chương trình tiếp theo.

Cô ấy luộc hai quả trứng, nướng bốn lát bánh mì, rồi mang bơ đậu phộng và mứt ra bàn ăn.

Sau sự kiện ngủ riêng tối qua, Tần Noãn Phong nghẹn đầy một bụng tức giận. Anh ấy quyết định không cãi nhau với Khâu Sảng nữa mà chuyển qua chiến tranh lạnh. Tuy nhiên, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, bữa sáng vẫn phải ăn cùng nhau.

Tần Noãn Phong pha một bát yến mạch, bưng bát ngồi đối diện Khâu Sảng, sau đó lấy một lát bánh mì nướng phết bơ đậu phộng lên. Vừa phết còn vừa lén nhìn Khâu Sảng, nhìn đi nhìn lại vài lần mà vẫn không thấy cô ấy có dấu hiệu muốn hòa giải, vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thể có người nợ tiền cô ấy vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!