"Em lặp lại lần nữa." Tần Noãn Phong tưởng mình nghe nhầm.
Khâu Sảng lộ vẻ khó chịu muốn lách qua anh ấy, nhưng đối phương đã duỗi tay giữ chặt vai cô ấy lại, kiên quyết không buông.
Cô ấy nhăn mày nhìn chằm chằm Tần Noãn Phong.
Tần Noãn Phong lại không hề sợ: "Hôm nay em thực sự muốn cãi nhau với anh sao?"
"Buông ra." Khâu Sảng cố đẩy bàn tay kia ra nhưng không thành công.
Tần Noãn Phong lạnh mặt: "Rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Nếu có thể giải thích cô ấy đã giải thích từ sớm rồi, sao còn phải cãi nhau như thế này, Khâu Sảng thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt còn phải cố gắng giữ bình tĩnh: "Em mệt rồi."
"Em mệt, anh cũng mệt đấy. Anh đắc tội với ai rồi, Khâu Sảng, có phải vì hai chúng ta đã kết hôn nên em nghĩ muốn đối xử thế nào với anh cũng được đúng không, bắt đầu không xem anh ra gì rồi?" Tần Noãn Phong tỏ ra nghiêm túc.
Khâu Sảng nhắm mắt chịu đựng một lúc, sau đó mở mắt ra tức giận nói: "Tần Noãn Phong, đừng có nghĩ mình là trung tâm vũ trụ được không? Tâm trạng em không tốt, tốt nhất anh nên im lặng đi, đừng quấy rầy em."
Bàn tay giữ cô ấy từ từ buông ra, Tần Noãn Phong nhìn cô ấy, vẻ mặt như thể chịu ấm ức không nói nên lời.
Mấy năm nay từ lúc yêu nhau cho đến khi kết hôn, Khâu Sảng chưa bao giờ có thái độ như vậy với Tần Noãn Phong. Cô ấy thậm chí còn chê anh ấy phiền, bảo anh ấy im miệng, điều này khiến Tần Noãn Phong nghe mà cảm thấy không thể tin nổi. Nếu không tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, anh ấy sẽ không dám tin chính Khâu Sảng đã nói ra những lời đó.
Khâu Sảng một mình vào phòng ngủ, nhất quyết không muốn ở cùng không gian với Tần Noãn Phong.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Tần Noãn Phong ngẩn người rất lâu, anh ấy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Khâu Sảng đối xử với mình như vậy.
Trước đây cô ấy chưa từng như vậy.
Tần Noãn Phong bực bội trong lòng, nằm cuộn tròn trên sô pha xem một bộ phim hài, nhưng những phân đoạn hài hước lại chẳng hề làm anh ấy vui nổi, thậm chí còn cảm thấy nhàm chán, vì vậy anh ấy tắt TV đi.
Trong phòng ngủ không bật đèn, Khâu Sảng nằm một mình trên giường, giống như đã ngủ rồi.
Tần Noãn Phong nhẹ nhàng đi tắm thay đồ ngủ, sau đó chui vào chăn. Anh ấy ôm Khâu Sảng từ phía sau, áp vào tai cô ấy hỏi: "Em ngủ rồi à?"
Trong đêm tối chỉ có sự yên tĩnh.
"Chỉ biết trút giận lên anh." Tần Noãn Phong oán giận nói một câu, rồi cố gắng xoay người cô ấy lại ôm vào lòng.
Nhưng đúng lúc này, Khâu Sảng giãy dụa đá người một cái.
"Ai da~" Tần Noãn Phong ngồi bật dậy, kéo chăn lên kiểm tra bắp chân vừa bị đá: "Không phải chứ, em làm thật à Khâu Sảng? Hôm nay anh nhịn em mấy lần rồi đó, em đúng là ngày càng quá đáng, em nói xem chúng ta nên giải quyết món nợ này thế nào đây!"
Khâu Sảng nhìn thoáng qua chân anh ấy, xác nhận không có vết bầm tím nào, cô ấy bắt đầu lớn tiếng: "Không ngủ thì biến đi, đừng ở đây làm phiền em."
"Là bà dì đến sớm hay thời kỳ mãn kinh đến rồi thế, có phải bị bệnh không?" Tần Noãn Phong cũng tức giận, bắt đầu nói không suy nghĩ.
Hai chữ "bị bệnh" đã chạm đến chỗ đau của Khâu Sảng, cô ấy bật dậy cầm gối điên cuồng đập đối phương: "Đúng, em bị bệnh đấy, anh biến đi, sao còn chưa đi! Bị bệnh còn muốn ở với em, anh cũng muốn bị bệnh sao?!"
Tần Noãn Phong bị đánh cho chạy trối chết: "Khâu Sảng, em điên rồi à!"
"Biến đi!!"
Chiếc gối thuộc về Tần Noãn Phong bị ném ra ngoài.
Tần Noãn Phong nhặt gối của mình lên, đáng thương đi vào phòng khách, nghĩ thầm lẽ nào đêm nay phải ngủ trên sô pha thật sao. Anh ấy rất không cam tâm, thử trở lại phòng, nhưng mỗi lần anh ấy định vào là Khâu Sảng lại gầm lên ngay.
"Tốt xấu gì em cũng phải cho anh cái chăn chứ, phòng khách lạnh lắm."
Một cái chăn bay ra từ trong phòng, rơi ngay vào đầu Tần Noãn Phong. Anh ấy ủ rũ ôm chăn, nghĩ thầm không còn cách nào khác rồi, đêm nay chỉ đành chịu vậy thôi.Khác với cảnh gà bay chó sủa của cặp vợ chồng này, Lâm Hiểu Hiểu về nhà một cái là được ăn cơm nóng ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!