(Bệnh Crohn hay ung thư xanh, là một bệnh viêm ruột mãn tính gây viêm ở bất kỳ phần nào của đường tiêu hóa, thường ở ruột non và đại tràng. Triệu chứng chính bao gồm đau bụng, tiêu chảy mãn tính, giảm cân và mệt mỏi. Nguyên nhân chưa rõ, có thể do yếu tố di truyền và miễn dịch. Bệnh không thể chữa khỏi nhưng có thể kiểm soát bằng thuốc và phẫu thuật trong trường hợp nặng.)
Ngồi trong quán cà phê, Lâm Hiểu Hiểu lật xem hồ sơ bệnh án của Khâu Sảng vài lần: "Rốt cuộc cậu mắc bệnh gì vậy?"
"Crohn." Khâu Sảng khẽ hít mũi.
Lâm Hiểu Hiểu không rõ: "Crohn là bệnh gì?"
"Ung thư xanh." Khâu Sảng ôm bụng: "Là bệnh dạ dày ruột cần phải uống thuốc suốt đời."
"Uống thuốc suốt đời?!" Lâm Hiểu Hiểu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: "Không có cách nào chữa khỏi hẳn sao?"
Khâu Sảng lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn.
"Sao lại như vậy, cậu có triệu chứng gì?" Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi.
Khâu Sảng mất hết sức sống, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ấy chỉ cần hơi động một chút là nước mắt sẽ tự nhiên chảy xuống, vì vậy phải vừa lau nước mắt vừa trả lời: "Ban đầu mình cứ tưởng là do ăn đồ hỏng nên bị tiêu chảy, nhưng sau đó cơn đau bụng càng ngày càng nhiều, mình mới nghĩ đến việc đi khám, ai ngờ lại là…"
Lâm Hiểu Hiểu không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh ôm cô ấy: "Không sao, chắc chắn sẽ có cách mà."
"Không có cách nào đâu, bác sĩ nói đây là bệnh về hệ miễn dịch, không chữa được, chỉ có thể uống thuốc duy trì." Khâu Sảng khóc đến sụp đổ, cô ấy nắm chặt áo Lâm Hiểu Hiểu, khẩn cầu: "Hiểu Hiểu, cậu đừng nói với ai về chuyện này được không? Mình không muốn người khác biết."
Nhận thấy giọng cô ấy không đúng lắm, Lâm Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi: "Cậu định làm gì vậy?"
Nhưng Khâu Sảng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngây người.
"Cậu đừng làm chuyện dại dột, Khâu Sảng. Dù bây giờ y học chưa thể chữa khỏi bệnh này, nhưng công nghệ đang phát triển, biết đâu sau này sẽ có cách trị tận gốc. Chỉ cần cậu không từ bỏ, tất cả sẽ có hy vọng." Trong đầu Lâm Hiểu Hiểu lóe lên khuôn mặt Thẩm Nghiêm, cô đang do dự không biết có nên nhờ anh giúp đỡ hay không.
Nhưng Khâu Sảng lại lắc đầu rất mạnh, không nghe lọt câu khuyên nhủ nào, cô ấy vô cùng tuyệt vọng: "Không đâu, mình không chờ nổi đâu, bệnh này càng về sau càng nặng, bây giờ chỉ là triệu chứng nhẹ, sau này thậm chí không thể đi lại được, ngủ cũng khó mà trở mình... Hiểu Hiểu, mình không muốn làm gánh nặng cho ai, kể cả cậu."
"Khâu Sảng." Lâm Hiểu Hiểu vừa bất lực vừa khổ sở.
Lau khô nước mắt, Khâu Sảng như đã hạ quyết tâm nào đó: "Mình hy vọng cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta sẽ không bị ai khác biết, Hiểu Hiểu, cậu có thể hứa với mình không?"
Yêu cầu này khiến Lâm Hiểu Hiểu khó xử: "Nhưng mình…"
"Xem như là lần cuối mình cầu xin cậu." Mí mắt Khâu Sảng đỏ hoe, lòng trắng mắt đầy tia máu, đôi mắt như vậy đang chăm chú nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu nuốt lời định nói, bất đắc dĩ phải đồng ý: "Được rồi."
"Cảm ơn cậu." Khâu Sảng nắm tay cô, đứng dậy định rời đi.
Lâm Hiểu Hiểu chợt phản ứng lại, bước tới giữ chặt Khâu Sảng: "Này, cậu đợi đã, vậy cậu định nói với Tần Noãn Phong thế nào?"
"Anh ấy sẽ không biết đâu." Khâu Sảng nói xong còn cười khổ một tiếng.
"Cậu định giấu cả anh ấy sao?" Lâm Hiểu Hiểu không thể tin nổi: "Nhưng cậu có thể giấu được không? Hai người ở bên nhau suốt, hơn nữa anh ấy còn là bác sĩ, làm sao không phát hiện ra được?"
Khâu Sảng thở dài: "Chuyện này cậu đừng lo nữa, mình sẽ tự xử lý."
"Không phải đâu, Khâu Sảng, cậu không thể tự mình gánh hết được được, đặc biệt là không thể giấu Tần Noãn Phong. Anh ấy đã ở bên cậu bao năm qua, sẽ không bỏ mặc cậu đâu, cậu phải tin anh ấy." Lâm Hiểu Hiểu là người chứng kiến tình yêu của họ, nên cô rất tin tưởng điều này.
Nhớ hồi đó Tần Noãn Phong liên tục đứng nhất toàn khóa mấy năm liền, hình ảnh của anh ấy trên bảng vinh danh mấy năm trời không thay đổi, là một học sinh xuất sắc và cũng là nhân vật nổi bật của trường.
Nếu không phải sau này anh ấy thi vào Đại học Y khoa, còn không biết có bao nhiêu cô gái muốn theo đuổi anh ấy nữa.
Lúc đó Khâu Sảng có thể yêu đương với một nhân vật nổi tiếng như vậy khiến đám chị em Lâm Hiểu Hiểu ngưỡng mộ vô cùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Khâu Sảng khi đó cũng là nữ thần trong mắt mọi người.
Bởi vì vừa xinh đẹp lại có giọng nói ngọt ngào, cô ấy dễ dàng đỗ vào Đại học Truyền thông Thủ đô, trở thành đóa hoa nổi bật của khoa Phát thanh Truyền hình. Trong thời gian đi học cô ấy đã gây dựng được chút danh tiếng, sau khi tốt nghiệp xong thì vào làm cho đài truyền hình nổi tiếng nhất cả nước, trở thành người dẫn chương trình chính dẫn dắt hơn chục sự kiện lớn nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!